Trương Giáp run run dẫn hai người bất lương bước nhanh khỏi phường Tấn Xương, vừa ra khỏi cổng phường, hắn liền chạy thục mạng, hai tên cấp dưới chẳng hiểu gì cũng vội chạy theo.
Khi quay đầu lại nhìn thấy tên lý trưởng trẻ tới thái quá đang đứng dưới con phượng hoàng khổng lồ đưa mắt tiễn chúng đi, sau lưng là con ngõ sâu phồn hoa của phường Tấn Xương.
Ba người đi xuyên qua ngõ ngách, chẳng biết đi bao lâu mới dừng lại ở một quán hồn đồn ngồi xuống nghỉ.
Hồn đồn bốc khói nghi ngút, tâm tư Trương Giáp tựa hồ chẳng ở đó, thở hắt ra:" Dọa chết ca ca rồi."
Một tên không hiểu:" Một thiếu niên thôi mà."
Trương Giáp lắc đầu:" Thiếu niên lý trưởng chỉ là thứ yếu, ánh mắt phường dân xung quanh mới đáng sợ, đám phường dân chết nhát đã bao giờ nhìn người quan phủ chằm chằm như thế. Các huynh đệ, tin ta đi, ta làm nghề này lâu rồi, nếu không phải hôm nay ca ca ta tinh ý thì ba chúng ta cũng biến mất ở phường Tấn Xương đấy."
"Hả? Chúng có gan lớn thế à?"
"Một kẻ giết bảy người chẳng lẽ còn bận tâm giết ba người à?"
Tên khác cẩn thận đề nghị:" Hay là báo cho huyện úy biết?"
Trương Giáp vung tay bợp gáy tên đó, nói nhỏ:" Các ngươi muốn người ta biết Bao Nha Hổ có liên quan tới chúng ta à?"
"Coi như không biết chuyện này đi, chẳng phải Bao Nha Hổ có huynh đệ khác à? Lôi ra một tên dùng được cầm đầu, tránh phường Tấn Xương, tiếp tục!"
"Mẹ nó, không có Bao Nha Hổ mỗi tháng hiếu kính 20 quan tiền, chúng ta khó sống."
Nhớ tới khoản tiền bay đi, một tên căm tức:” Đám người phường Tấn Xương không thể để yên như thế, nếu phải né chúng, sớm muộn có nơi nhận ra rồi học theo, ảnh hưởng không tốt ….”
Trương Giáp đưa tay ngăn hắn lại, cười lạnh:” Tạm thời như thế đã, chúng đang cảnh giác, chúng ta sẽ không làm gì được, đợi chúng lơi lỏng, cạy miệng từng đứa, chẳng lẽ không tìm ra? Ta đoán mấy cái xác nhất định vẫn trong phường Tấn Xương, nếu chúng ý đồ mang cái xác đi, hừ … các ngươi tới đánh tiếng với mấy huynh đệ gác cổng thành, chú ý mấy cái xác đưa ra ngoài vào buổi sáng.”
Mỗi ngày trong thành luôn có người chết, nhất là trời giá rét thế này, sáng sớm luôn có xe trâu đưa xác vô chủ ra ngoài loạn táng cương, đám người phường Tấn Xương muốn phi tang xác Bao Nha Hổ, đây là cách tốt nhất.
Hôm nay là một ngày lành, Trương Giáp không muốn lêu lổng cùng đám người bất lương khác, dặn dò hai tên kia một hồi rồi về nhà sớm.
Thực ra hắn chẳng muốn về nhà, chỉ cần về nhà, cha hắn cứ ho suốt, mẹ hắn cả ngày lải nhải, thê tử chỉ biết đòi tiền, bốn đứa con chẳng nghe lời, làm hắn chẳng có lấy một khác yên thân.
Vừa về tới nhà, chưa kịp ngồi xuống thì thê tử vội vàng kéo hắn vào phòng ngủ, Trương Giáp nhìn cái mặt đầy nếp nhăn của thê tử đã bực:" Phiền, không muốn ngủ."
Thê tử cười híp mắt lấy từ dưới gối ra một túi tiền đặt vào tay Trương Giáp.
"Đâu ra thế?"
"Phường chính Lưu Nghĩa của phường Tấn Xương đưa tới đấy, nói là cảm tạ lang quân vì dân trừ hại. Phu quân mau nói đi, chàng trừ hại cho dân thế nào mà người ta muốn một bộ y phục của chàng để thờ."
Vừa nghe tới phường Tấn Xương là Trương Giáp đã giật mình: "Nàng đưa y phục của ta cho Lưu Nghĩa à?"
"Đưa rồi, người ta mang tới mấy trăm quan mà, một bộ y phục rách đáng là gì chứ? Thiếp thân còn đưa thanh chùy thủ chàng không dùng cho Lưu Nghĩa. Thứ đó là vũ khí, mang theo sát khí, thế nào cũng tốt hơn một bộ y phục rách. Chàng thấy thiếp làm đúng không?" Thê tử của Trương Giáp hớn hở khoe:
Trương Giáp môi run bàn bật hồi lâu mới chỉ thê tử rống lên:" Xuẩn phụ vô tri."
Giờ thì Trương Giáp khẳng định trăm phần trăm là đám Bao Nha Hổ chết hết rồi, hơn nữa còn chết trong phường Tấn Xương, mà hung thủ chắc chắn là Trương Giáp hắn.
Hắn có muốn chối cũng không được, nhân chứng phường Tấn Xương không thiếu, người ta có cả trăm, áo dính máu người ta không thiếu, còn có cả hung khí nữa.
Về phần nhân chứng của mình, người thân không được tính, hai huynh đệ là người bất lương không tính, mà chúng chẳng tin được, nhà hắn thu được tiền thì bọn chúng cũng có thể.
Khi Trương Giáp đang hồn xiêu phách lạc thì hai tên huynh đệ tới tìm.
Nghe họ kể lại xong, Trương Giáp đấm mạnh lên tường:" Ức hiếp người quá lắm."
"Đại ca, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Một tên sợ tới mất chủ kiến hỏi:
Trương Giáp dựa vào tường trượt người xuống, ngồi trên mặt đất bần thần nói:" Người ta cho chúng ta một con đường để đi rồi."
"Đường gì ạ?"
"Hủy thi diệt tích."
Chợ đêm phường Tấn Xương không có món ăn ngon với huynh muội Vân Sơ mà nói chẳng có gì hay ho, xử lý xong chuyện Bao Nha Hổ, y dẫn Vân Na về nhà ngủ sớm.
Khi trời sáng, Lưu Nghĩa thức đêm trông như quỷ tìm tới cửa, thuận tiện kiếm một bữa cơm của Vân gia.
Ăn hai bát bánh canh, Lưu Nghĩa rốt cuộc cảm giác khá hơn chút, thấy xung quanh không có ai, hạ giọng nói:" Tối qua Trương Giáp tới tìm tiểu nhân, hỏi xin thi thể đám Bao Nha Hổ. Tiểu nhân theo lời lý trưởng, chỉ cho hắn, thế là hắn cùng hai tên người bất lương đào ngay trong đêm cho lên xe trâu đưa đi rồi."
"Tiểu nhân tận mắt nhìn chúng ném thi thể vào loạn táng cương mới về. Lý trưởng, chuyện này liệu còn sự cố gì không?"
Vân Sơ nghĩ một lúc hỏi:" Dã thú ở loạn táng cương có nhiều không?"
"Không cần tới dã thú, riêng quạ đủ ăn sạch rồi. Lý trưởng chưa thấy chứ, quạ ở đó bay lên có thể che kín trời."
"Nếu đã thế thì ba ngày sau trả áo, vũ khí cho bọn chúng. Đều là người miễn cưỡng sống cả, không cần làm khó bọn họ nữa."
Lưu Nghĩa hết hồn, chuyện này qua là may rồi, người ta không tìm mình thì thôi chứ:" Ông trời ơi, không dám làm khó, không dám làm khó."
"Vậy ngươi về ngủ đi, chuyện trong phường sau này còn nhiều, phải trông vào ngươi đó. Chuyện hôm qua làm tốt lắm, tìm Thôi nương tử lĩnh 5 quan tiền, sửa sang lại cái nhà rách nát của ngươi một chút."
Lưu Nghĩa cảm kích cùng hưng phấn đi tìm Thôi nương tử, Vân Sơ thì thong thả ăn sáng, Vân Na thì chưa dậy, y cũng không đánh thức, đứa bé đó ở chùa chịu khổ lâu như vậy, nương tay một chút. Y chuẩn bị rời nhà làm vài việc.
Y rất hứng thú với người tên Hồ Đại Lộ mà Trương Hạ từng nói, vì sau khi y kiểm tra dầu cho chiếc đèn Khổng Minh, y thấy thứ đó nếu chưng cất thêm lần nữa, nói không chừng ra thứ mình muốn.
Chưa kịp ra ngoài thì Cửu Phì vội vàng từ ngoài vào, thấy Vân Sơ một cái, nói ngay:" Đúng như lang quân dự liệu, một đấu kê lên tới bốn đồng rồi."