Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 172 - Q1 - Chương 172: Không Biết Ai Đang Kiếm Tiền. (1)

Q1 - Chương 172: Không biết ai đang kiếm tiền. (1) Q1 - Chương 172: Không biết ai đang kiếm tiền. (1)

Từ khi phát hiện giá lương thực bất thường, Vân Sơ dặn Cửu Phì mỗi sáng sớm ra chợ nghe ngóng giá lương thực, vừa nghe tin này, Vân Sơ rùng mình, biết những kẻ kia rốt cuộc hành động rồi, phải nói chúng chọn thời cơ rất tốt, hiện cả thành cuồng hoan không để ý tới chuyện khác. Y liền bỏ ngay ý định đi kiếm dầu hỏa, xoay người đi tìm Thôi nương tử.

Không ngờ Lưu Nghĩa vẫn đang đợi Thôi nương tử cho ông ta tiền.

Thôi nương tử làm cái gì cũng vô cùng nhanh gọn, chỉ có lúc đưa tiền cho người ta là nàng rất rườm rà.

Khi Vân Sơ vào thì vừa vặn nghe thấy Thôi nương tử hỏi Lưu Nghĩa khoản tiền lớn như thế dùng vào việc gì?

""Mua hết gạo đi." Vân Sơ vén rèm đi vào cho Lưu Nghĩa một đáp án tốt:

Thực ra Thôi nương tử hỏi người ta tiêu tiền thế nào là muốn gợi ý người ta bỏ 5 quan đó mua bộ chăn đệm của nàng. Mà rõ ràng là loại người như Lưu Nghĩa dù chết lạnh cũng không chịu bỏ nhiều tiền như thế mua chăn. Tư tưởng hai người này xung đột gay gắt như thế thì tiếp thị thế nào.

"Trong nhà có gạo rồi ạ." Lưu Nghĩa cười nịnh:

"Giá gạo kê đã lên tới bốn đồng một đấu."

"Lúc hai đồng một đấu tiểu nhân còn chẳng mua, giờ mua để lỗ à?"

Vân Sơ chẳng buồn trả lời câu hỏi này của Lưu Nghĩa, chỉ bảo Thôi nương tử, ngay lập tức, ngay bây giờ, cố gắng mua thật nhiều lương thực vào, mua cho đầy kho nhà mình.

Đồng thời còn phải tới xưởng rượu Như Ý, cố gắng mua cho hết cửu uẩn xuân tửu, nhà họ không đủ thì mua thêm ở nhà khác.

Chuyện mua gạo mua rượu rất gấp, tất nhiên cả nhà hành động, Thôi nương tử dẫn theo Cửu Phì, Lục Phì sáu nữ nhân tới hiệu lương thực ở chợ Tây. Vân Sơ thì dẫn Bát Phì, Vân Na và bốn nữ nhân tới phường Phong Ấp.

Hôm nay vẫn là kỳ nghỉ Tết Nguyên Tiêu, người mua lương thực và rượu hẳn không nhiều. Đợi Vân Sơ tới phường Phong Ấp mới phát hiện chuyện không ổn, xe lấy rượu xếp từ cổng phường tới sâu trong ngõ rồi.

Vô số hỏa kế đang bận rộn chất rượu lên xe trâu, xe ngựa. Nhìn cảnh này lòng Vân Sơ trầm xuống, phiền toái lớn của người Trường An sắp tới rồi.

Khó khăn lắm mới đánh xe ngựa lách qua đám đông tới được xưởng rượu Như Ý, gặp phải Tri Hạ mặt nặng mày nhẹ.

Vân Sơ không để ý, chắp tay với nàng:" Mỗ tới lấy cửu uẩn xuân tửu đã đặt."

Tri Hạ tay cầm một cái lò xông hương bằng đồng, cúi đầu ngửi mùi thơm, khuôn mặt xinh đẹp khó đăm đăm, chẳng trả lời Vân Sơ.

Vân Sơ nhìn sang chưởng quầy:" Xưởng rượu Như Ý muốn hủy giao ước à? Nếu thế đền tiền gấp mười thì mỗ gia đi."

Chưởng quầy liên tục xoa tay đánh mắt về phía Tri Hạ, ám thị chuyện này phải hỏi chủ xưởng rượu mới được.

Vân Sơ chẳng muốn nhìn cái mặt thối của Tri Hạ, dứt khoát bảo Bát Phì:" Khỏi cần tiền cọc, chúng ta đi thôi."

Nói đi là đi, chẳng thêm một lời thừa thãi.

"Chẳng lẽ Tri Hạ tệ hại tới mức không đáng được lang quân thương xót à?" Tri Hạ không nhịn được nói:

Vân Sơ quay sang nhìn khuôn mặt như muốn khóc của Tri Hạ, bực mình nói:" Muốn làm nũng thì đi tìm Phương Chính, ta chẳng có thừa sự thương xót cho cô."

"Lang quân không muốn biết chuyện giữa thiếp thân và Phương Chính sao?"

"Phương Chính nhờ ta đưa tiền cho cô, ta đã đưa rồi. Giao tình giữa hai chúng ta chỉ tới đó, giao tình khác là ta mua rượu, cô bán rượu, ta không có tâm tình đi nghe chuyện vớ vẩn giữa cô và Phương Chính. Một câu thôi, có rượu đưa ta, không có ta đi."

Chưởng quầy thấy mặt Tri Hạ đỏ bừng, vội nói thay:" Có rượu, có rượu, Tri Hạ nương tử đã chuẩn bị cho lang quân rồi."

"Vậy đem toàn bộ cửu uẩn xuân tửu lên xe cho ta, lần này ta cần nhiều."

Lập tức chưởng quầy dẫn hỏa kế và đám nữ nhân Vân gia đi vận chuyển rượu. Chỉ còn Vân Sơ, Vân Na và Tri Hạ ở lại hiệu.

Vân Na chốc thì nhìn ca ca, lát lại nhìn Tri Hạ, tuy không biết vì sao ca ca lại ghét nữ tử trông trăng trắng, thơm thơm này. Nó vẫn quyết đoán đứng về phía ca ca, không thèm để ý tới Tri Hạ.

Thế là không khí trong cửa hiệu lúng túng tới cực điểm.

Vân Sơ chẳng bận tâm, một tiểu tam mà thôi, chưa đáng để y nhiều lời. Thái độ của y với loại nữ nhân này trước kia ra sao, tới Đại Đường vẫn thế.

Nếu Tri Hạ là lão bà của Phương Chính, vậy thì gọi đại tẩu sẽ gọi đại tẩu, cần thi lễ thì thi lễ, dù tính khí đại tẩu có tệ cũng không sao, y nhịn được. Sau đó trút lên Phương Chính.

Đó là cách quan hệ của nam nhân với lão bà của bằng hữu, còn với phòng ngoài thì tránh cho thật xa, khi không có mặt huynh đệ thì tốt nhất có gặp cũng vờ không quen.

Vì thế khi Tri Hạ khóc nức nở, Vân Sơ càng không thích, dẫn Vân Na ra đường cười đùa.

"Ca ca, nữ nhân kia cứ quai quái, nàng ta khóc cái gì?"

"Ăn no rửng mỡ ấy mà."

"Muội thấy nàng ta muốn nói chuyện với huynh."

"Vì sao ta phải nói chuyện với một nữ nhân không quen chứ?"

"Cũng phải, khóc xụt xịt trông mà ghét. Ca ca sau này cười tẩu tẩu cho muội đừng cười người thích khóc, phải kiếm người ăn một gậy của muội cũng không khóc ấy."

"Ừ, ta cũng thấy nữ tử như vậy rất tốt. Có điều ta cưới về không phải cho muội tập gậy, muốn luyện tập gậy tìm ca ca là được."

"Vâng!"

Hai huynh muội đang thì thầm với nhau thì chưởng quầy xưởng rượu Như Ý đi tới chắp tay nói:" Lang quân có điều chưa biết, chủ xưởng rượu này vốn là công tử nhà tiểu nhân, chính là đồng liêu Phương Chính của lang quân."

"Chẳng qua là ủy thác cho Tri Hạ cô nương kinh doanh, thời gian trước huynh trưởng, tẩu tẩu của Tri Hạ cô nương tới, lấy thân phận uy hiếp, cướp xưởng rượu Như Ý. Tiểu nhân tất nhiên không muốn làm việc cho đôi khốn kiếp đó, nên xưởng rượu mới đi xuống."

"Nay Tri Hạ cô nương nắm quyền trở lại, bọn tiểu nhân cũng quay về, Tri Hạ cô nương chỉ muốn hỏi lang quân, khi nào Phương Chính công tử mới có thể từ Tây Vực về?"

Vân Sơ lắc đầu:" Giờ hắn đã thăng quan rồi, nếu muốn về nhất định sẽ có cách. Sở dĩ không về là vì hắn không muốn về, chỉ thế thôi."

Đây là lời nói thật, Phương Chính có tỷ phu khắp thiên hạ, nếu như thực sự muốn về thì nhất định sẽ có cách. Sở dĩ hắn không muốn về là vì ở Tây Vực quá thoải mái.

Chưởng quầy không hỏi nhiều, đem lời Vân Sơ nói với Tri Hạ, Tri Hạ từ xa thi lễ rồi quay về.

Bình Luận (0)
Comment