Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 173 - Q1 - Chương 173: Không Biết Ai Đang Kiếm Tiền. (2)

Q1 - Chương 173: Không biết ai đang kiếm tiền. (2) Q1 - Chương 173: Không biết ai đang kiếm tiền. (2)

Nhìn từng vò từng vò rượu được xếp lên xe, Vân Sơ về tổng thể rất hài lòng, 400 vò rượu, hẳn có thể làm ra 50 - 60 vò rượu cồn.

Trước kia Vân Sơ không vội vì quản gia Lương Kiến Phương thúc gục rất gấp, lại trả nhiều tiền, nên Vân Sơ mới coi luyện rượu cồn thành chuyện quan trọng.

400 vò rượu làm đám Bát Phì phải chạy sáu chuyến mới có thể chuyển hết về Vân gia.

Thôi nương tử đứng ở cửa, nàng đã tháo ngưỡng cửa ra, bắc ván gỗ ở bậc thềm, nhìn chằm chằm từng xe lương thực đi vào trong.

Thấy Vân Sơ về, nàng vội nói:" Giá lương thực lại tăng thêm một văn tiền nữa, thiếp thân đoán tới ngày mai, giá lương thực sẽ tăng lên tới tám văn tiền. Khi tới hiệu lương thực, thiếp thân hỏi hỏa kế rồi, hôm nay đi mua lương thực toàn là đại hộ, đồng thời còn mua một lượng lớn."

"Lang quân dựa theo kinh nghiệm trước kia của thiếp thân, một khi xảy ra chuyện thiếu lương thực, cần ít nhất hai năm được mùa mới hóa giải được. Nếu trong hai năm đó còn gặp thiên tai thì phiền toái lớn."

""Đại hộ nhân gia ngoài thành sẽ mở kho cứu tế điền hộ, bộ khúc nhà mình. Đại hộ trong thành sẽ cứu tế láng giềng đói bụng xung quanh."

"May mà lang quân mua đủ nhiều lương thực khi giá thấp, chứ đợi bây giờ mới mua e là không kịp, dù vậy thiếp thân thấy vẫn nên tích trữ thêm lương thực, chúng ta không biết chuyện này kéo dài tới bao giờ."

"Mua thêm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."

Vân Sơ lại không cho:" Tiếp tục thu gom lương thực sẽ bị người ta chú ý, thế này thôi, đủ cho nhà ta ăn là được."

Thôi nương tử hạ thấp giọng xuống:" Lang quân, những năm đói kém mới là thời điểm quan trọng để gia tộc mở rộng. Cho dù có khó khăn nhất thời, nhưng sau này sẽ mang lại lợi ích lớn."

Vân Sơ đương nhiên biết ý những lời này, năm được mùa, mua người phải trả tiền, vào lúc thiên tai đói kém, cho ít lương thực là có thể đổi người về, lợi ích trong đó tất nhiên là kinh người.

Thế nhưng Vân Sơ không dám thử, y thực sự sợ bị sét đánh.

"Từ hôm nay trở đi, dừng cho phường dân vay lương thực. Nói với họ, muốn vay lương thực phải đợi tới tháng tư. Khi đó mới là lúc đói giáp hạt thực sự, còn bây giờ khắc phục được thì khắc phục."

Dòng chảy ngầm cuồn cuộn, Vân Sơ rất muốn biết cái nguy cơ lương thực vô duyên vô cớ này khởi nguồn từ đâu ra.

Muốn biết chuyện này chỉ có thể hỏi những hào môn, mà Vân Sơ chỉ biết đúng một cái xứng đáng gọi là hào môn, chính là chùa Đại Từ Ân.

Loại như nhà Lương Kiến Phương trong nguy cơ lương thực này cũng là cừu non đợi giết mổ, chẳng có tí sức đề kháng nào cả. Cần tổn thất thì vẫn tổn thất, không vì ông ta là một tam phẩm đại tướng quân mà ngoại lệ.

Con khỉ già đã nhiều ngày không tới Vân gia, bảo Vân Na tới chùa tìm, người trong chùa cũng không biết Con khỉ già đang làm gì, chỉ biết có vẻ ông ta cũng hết sức bận rộn.

Khi Vân Sơ lo lắng trùng trùng thì lễ cuồng hoan Tết Nguyên Tiêu của thành Trường An rốt cuộc cũng kết thúc. Mọi người từ mộng cảnh tỉnh lại, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống, lúc này họ mới phát hiện, vật giá thành Trường An đã tăng tới mức làm người ta vô cùng xa lạ.

Có điều phản ứng của bọn họ với chuyện này không mạnh, đa phần chỉ tiếc cho số tiền vừa kiếm được vài ngày qua, vậy là hết rồi, còn chưa kịp vui được bao lâu. Ai lạc quan hơn chút thì nói, may mà mấy ngày vừa rồi kiếm được chút tiền, nếu không thì thảm.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mờ ám phía sau.

Có điều trong phường có chút thay đổi nhỏ, bách tính phường Tấn Xương từ lúc theo Vân Sơ cùng giết người thì đoàn kết hơn nhiều, dù giờ có tới chợ Tây làm ăn thì cũng biết kết đội đi, kết bạn về.

Bọn họ còn biết dựa theo chủng loại hàng hóa bán ra, cố gắng tập trung phường dân với nhau ở cùng một chỗ.

Loại đoàn kết này thực ra là bị ép, bọn họ sợ người của Bao Nha Hổ sẽ gây chuyện với mình ở bên ngoài.

Ngày 21 tháng Giêng, giá gạo kê ở Trường An đã là 12 văn một đấu.

Vân Sơ kiểm tra tiền đồng mà phường dân mua bán được từ chợ Tây, phát hiện có hai thành là tiền mới.

Tiền cũ dùng lửa đốt rồi rửa sạch, mười đồng nặng một lạng, một nghìn đồng nặng sáu cân bốn lạng, màu đồng vàng, trên viết bốn chữ "Khai Nguyên Thông Bảo", chữ viết phóng khoáng, tinh xảo, không nối liền nhau.

Tiền mới dùng lửa đốt rồi rửa sạch, mười ba động được một lạng, một nghìn đồng nặng năm cân một lạng, màu xanh, bốn chữ "Khai Nguyên Thông Bảo" phẳng lỳ, mờ mờ, dính vào nhau.

Đây là thủ đoạn cướp tiền từ dân, nhìn phường dân vô tư chẳng hay biết gì, cùng lắm chỉ than thở vài câu về giá cả rồi ai việc gì vẫn làm việc nấy, ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng y.

Vân Sơ cân xong trọng lượng tiền mới, rửa tay vào nước sạch, nói với Thôi nương tử:" Dùng tiền cũ trong nhà, đổi lấy hết tiền mới trong phường."

Thôi nương tử cuống lên:" Lang quân, như thế tổn thất ba thành."

Vân Sơ lắc đầu:" Dù sao nhà chúng ta chẳng phải đợi gạo vào nổi, tổn thất cũng không sao. Mà chưa chắc đã tổn thất, có khi còn lãi."

"Lang quân làm sao kiềm về được ba thành tổn thất chứ?"

"Làm đồ đồng, ví như đúc con phượng hoàng lớn bằng đồng."

"Thiếp thân nghi tiền mới thực ra là dùng đồ đồng nấu chảy đúc thành, lang quân giờ làm thành đồ đồng, hình như đâu có lãi." Thôi nương tử không đồng ý:

Vân Sơ hơi bất ngờ nhìn nàng:" Trước kia ngươi từng tiếp xúc với loại chuyện này à?"

Thôi nương tử gật đầu:" Đối với hào môn đại gia mà nói, tiền đồng không dễ lưu giữ, trong nhà tích lũy nhiều tiền đồng sẽ đúc thành đồ đồng để trong nhà, một số món có khi ngàn vạn cân.""

"Quê của Thôi thị Thanh Hà, có một ngôi chùa nhà, trong chùa có một bức tượng Phật bằng đồng, nặng một vạn bốn gàn cân, hai bên còn có tượng phật nặng sáu nghìn cân, phía dưới còn mười tám la hán ..."

"Khi tiền đồng mất gia, Thôi thị đúc tượng Phật, khi tiền đồng được giá, Thôi thị sửa tượng Phật."

"Không chỉ Thôi thị làm thế, mà các đại gia tộc đều không khác là bao."

Vân Sơ hít sâu một hơi, lòng thấy muôn vàn bất lực:" Nói vậy thì ta làm việc vô ích rồi."

Thôi nương tử nghĩ một lúc rồi nói:" Lang quân nhẫn nại thêm một thời gian đi, thiên hạ này là của triều đình, bọn họ không thương bách tính thì một mình lang quân có thể làm gì chứ? Muốn chiếu cố bách tính trong phòng thì phải tiêu hết tiền đồng trong tay, tiêu càng nhiều, tổn thất càng ít."

"Thế nhưng ngay cả người tín nhiệm lang quân nhất là Lưu Nghĩa, nghe khuyến cáo của lang quân có đem tiêu không?"

"Không!"

"Cho nên lang quân ơi, có những kẻ nghèo là đáng đời, nghìn năm qua bọn họ đã sống như thế sớm quen rồi, lang quân xem bọn họ đâu có phản ứng gì, vẫn sống đấy thôi."

Vân Sơ nổi nóng hỏi lại:" Cho nên bọn họ cả đời vất vả, cả đời làm việc, làm trâu làm ngựa, cuối cùng kết cục nghèo là đáng đời à?"

Thôi nương tử thở dài không nói nữa, nhưng nàng đã nói rõ rồi, nàng cực kỳ tán thành cách nói đó.

Bình Luận (0)
Comment