Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1552 - Q7 - Chương 078: Thuốc Nổ Không Nên Tùy Tiện Sửa Đổi. (2)

Q7 - Chương 078: Thuốc nổ không nên tùy tiện sửa đổi. (2) Q7 - Chương 078: Thuốc nổ không nên tùy tiện sửa đổi. (2)Q7 - Chương 078: Thuốc nổ không nên tùy tiện sửa đổi. (2)

Phụ binh của trọng giáp ky binh đưa chiến mã mới tới, đám ky binh trọng giáp cũng kéo giáp mặt lên thở hồng hộc.

Bọn họ thập chí vén mép dưới của ky sĩ lên, cố gắng quạt gió dưới quần, ấm nước kề vào miệng ky sĩ, không cần lo họ bị sặc. Lúc này các ky sĩ quyết chiến hơn một canh giờ có thể tu liền một hơi hết cả ấm nước.

Thủ lĩnh Hà Triệu ngồi trên mặt đất bàng quan nhìn đám Vân Cẩn chiến đấu, khi hắn thấy đám Vân Cẩn thành công áp chế được mũi tấn công của người Bạch Man cũng không lập tức hạ lệnh ky binh lên ngựa.

Nghỉ ngơi thêm được chút nào, bọn họ tấn công sẽ thêm một phần uy lực.

Khu rừng quân Bạch Man xuất phát đã hoàn toàn trở thành biển lửa, thế lửa lan đi rất nhanh, ngay cả ngọn núi hai bên cũng bốc cháy, hoàn toàn cắt đứt đường lui.

Vân Cẩn lấy dây dẫn từ túi dưới đầu gối, nhìn về phía đám Ôn Hoan đằng xa, hắn cũng đang làm chuyện tương tự, liền lấy đánh lửa ra vẫy vài cái, nấp sau thuẫn bài, đợi cùng nhau ném bọc thuốc nổ ra.

Hà Triệu thấy cảnh này thì ra hiệu cho những người khác, tất cả đồng loạt bịt lỗ tai.

Trường mâu của Vân Cẩn từ trên lỗ hổng của thuẫn bài đâm ra, qua khe hở nhìn động tĩnh của người Bạch Man.

Bì La Các thấy quân Đường phía đối diện kết trận phòng ngự chặt chẽ, từ phía sau đội ngũ đi lên trên cùng, hắn đã phát hiện ky binh trọng giáp của đối phương đã thay ngựa. Nếu lúc này không thể phá được tuyến phòng ngự của quân Đường, chờ đợi mình e là kết cục bị ky binh dẫm nát.

Vì thế hắn không cho người xông lên liên tục nữa, tổ chức lại một đội ngũ công kích mạnh, quyết dồn sức vào đợt này.

Vân Cẩn nâng bọc thuốc nổ lên, mắt nhìn chằm chằm vào người Bạch Man ngày một tới gần, những bọc thuốc nổ là vũ khí uy lực mạnh nhất của họ, nếu không đánh tan được ý chí người Bạch Man thì chỉ còn đường khổ chiến thôi, khi đó thắng bại không rõ.

Khoảng cách giữa phòng tuyến và kẻ địch chỉ còn mười bước, Vân Cẩn hét lên ném bọc thuốc nổ ra, nắm chặt trường mâu, đợi đợt va chạm mới với người Bạch Man.

Tra Hắc dẫn người tới đỉnh triền dốc, nhìn đám Vân Cẩn đang chiến đấu thì mừng rỡ, cơ hội đây rồi, hắn tới tiếp viện rất đúng lúc.

Vân Cẩn ném ra bọc thuốc nổ nặng tám cân, bọn họ đang ở trên dốc, lên thêm thuận gió, bọc thuốc nổ Vân Cẩn ném ra bay đi chừng ba mươi mét, đám hoàn khố cơ bản ném trên hai mươi mét, đám sức lực trâu bò như Lý Thừa Tu và đám huynh đệ Trình gia còn ném xa hơn nữa.

Rầm! Rầm!

Đợt va chạm đầu tiên đã tới, liên tục có trường mâu đâm vào thuẫn bị của Vân Cẩn, đẩy hắn lùi lại mấy bước, tay hắn vẫn giữ chặt thuẫn bài.

“Trụ vững!"

“Trụ vững!"

Tất cả mọi người khàn giọng hô to, Vân Cẩn đã phải buông trường mâu, dùng cả hai tay giữ thuẫn bài, vẫn không đủ, địch ép tới với sức mạnh rất lớn. Vai Vân Cẩn kề sát thuẫn bài dồn thêm sức, trên đỉnh đầu có người Bạch Man liền mạng đạm lên đồng bọn nhảy qua phòng tuyến của bọn họ.

Người Ô Man phía sau lập tức xông tới ngăn cản, nhưng ngay cả tinh nhuệ do huynh đệ Trình gia dẫn dắt cũng không phải đối thủ của những người Bạch Man này, vừa va chạm đã bị chém chết.

Cuộc chiến diễn ra quyết liệt ngay sau lưng, hoàn khố doanh bị kẹp giữa, lại không thể quay người giết địch, bọn họ đang chịu sức ép khổng lồ phía trước.

Phập!

Tên hoàn khố bên cạnh Vân Cẩn bị rìu chém vào đầu, nhát chém không đủ lấy mạng hắn ngay, hắn kịp giết chết đối phương, nhưng cái rìu vẫn cắm trên đầu.

Vết thương đó không thể cứu được. Sao chưa nổ? Có vấn đề gì?

Ngày càng có nhiều người Bạch Man nhảy qua, Vân Cẩn kinh hãi thầm hô trong lòng không xong rồi ... Đúng lúc này trời đất như mất đi màu sắc, mất đi âm thanh, thân thể Vân Cẩn cùng với thuẫn bị như chiếc lá bị gió thu thôi đi, bay về phía sau.

Dù rơi xuống đất, Vân Cẩn vẫn bị mặt đất rung chuyển lảm nảy lên, ngực ngột ngạt, khó lắm mới lảo đảo đứng được lên lại bị sóng chấn động khác hất ngã.

Mặt đất không ngừng chao đảo, Vân Cẩn thấy mình không khác gì hạt đỗ rang trong nồi sắt, có giây phút hắn tưởng mình chết chắc rồi.

Vân Cẩn thề, sau này không bao giờ dùng loại chiến thuật không não này nữa.

Không phải Vân Cẩn chưa thí nghiệm, khoảng cách 20 mét là an toàn rồi, nhưng lần này cùng lúc ném ra hơn một trăm bọc thuốc nổ, hắn không lường được uy lực gộp lại kinh khủng đến thế.

Tiếng nổ kéo dài ít nhất một phút, còn một phút đó với Vân Cẩn mà nói kéo dài cả đời, xương cốt toàn thân bị mặt đất rung lắc làm mềm nhữn không còn chút sức lực nào.

Bên tai không nghe thấy tiếng nổ chỉ có tiếng ù ù, mắt chỉ thấy mảng sáng mảng tối cùng đom đóm nổ liên hồi, đầu óc mất đi năng lực vận hành, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ - Xong rồi, a gia sẽ đành chết mình.

Trời mưa rồi, cơ mà sao mọi thứ lại đỏ rực như thế?

Vân Cẩn giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt, đầu óc quay cuồng, ngực tưng tức muốn nôn ra. Hắn không cố gượng dậy nữa, cứ thế nhắm tịt mắt, người cuộn lại như bào thai nằm trong bụng mẹ. Rất rất lâu sau, cảm giác thân thể đã khá hơn, Vân Cẩn mở mắt ra nhìn khắp xung quanh, phát hiện mình không nhầm, đúng là mưa, nhưng là mưa máu, sợ hãi đứng dậy nhìn bốn xung quanh tìm kiếm, chỉ thấy người nằm la liệt. Loạng choạng chạy về hướng Ôn Hoan, được một đoạn thấy Ôn Hoan nằm dưới đất co giật dữ dội, chạy vội tới ôm lấy đầu Ôn Hoan. Ôn Hoan điên cuồng rúc vào lòng hắn, miệng liên tục rên hừ hừ...

Lý Thừa Tu có vẻ đang la hét, Địch Quang Tự ôm đầu lăn đi lăn lại trên mặt đất, Trình Long như thằng ngốc đứng giữa trời giang hay tay như đang cười ...

Xung quanh liên tục lộp bộp rơi xuống đủ thứ, đất đá, mãnh vũ khí, quần áo, mảnh thi thể...

Thứ gì đó như ruột đeo trên đầu Tra Hắc, hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, tiếp ngay đó một cái chân rơi xuống đất đánh bộp, ngay trước mặt hắn, hắn còn nhìn thấy sợi lông trên cái chân còn hoàn chỉnh đó.

Sau vụ nổ, chiến trường im phăng phắc, tất cả như đóng băng.

Ôn Hoan rốt cuộc cũng hoàn hồn, thoát khỏi lòng Vân Cẩn ngồi thẳng dậy, nước mũi vẫn còn chảy đã cười ha hả:" Vừa rồi ta giả vờ sợ đấy."

Lỗ tai của Vân Cẩm vẫn bùng nhùng, chẳng nghe thấy gì cả, lời của Ôn Hoan là do hắn đọc môi mà ra, vừa ôm đầu vừa cố gượng đứng dậy quan sát chiến trường.

Chiến sự từ lúc những bọc thuốc nổ phát nổ kỳ thực đã kết thúc, người bị nổ chết thì đã chết, bị sóng xung kích hất đi cũng đã chết, người may mắn sống sót thì vứt vũ khí nằm co quắp dưới chân dốc, chẳng còn sức chiến đấu nữa.

(*) Mỗi lần dùng thuốc nổ là một lần báo.
Bình Luận (0)
Comment