Q7 - Chương 079: Thuốc nổ không nên tùy tiện sửa đổi. (3)
Q7 - Chương 079: Thuốc nổ không nên tùy tiện sửa đổi. (3)Q7 - Chương 079: Thuốc nổ không nên tùy tiện sửa đổi. (3)
Bì La Các trở mình đẩy thi thể trên người ra, chống hoành đao đứng dậy, tình trạng của hắn còn tệ hơn cả Vân Cẩn, mũi đang chảy máu ròng ròng. Có lẽ sóng chấn động đã làm tổn thương tới não của hắn rồi nên hắn không cách nào giữ cân bằng được nữa, dù chống đao thì hắn vẫn đứng không vững, người không ngừng ngả sang phải.
Trên chiến trường có rất nhiều người đang nôn oe, cả người Đường lẫn Bạch Man, Ô Man đều như thế, còn thêm một đám giống người say chân nam đá chân xiêu đi lang thang không mục đích trên chiến trường.
Tra Hắc đứng xa hơn nên thân thể không sao cả, khiếp đảm tới bên cạnh Vân Cẩn đỡ lấy hắn, Vân Cẩn vịn Tra Hắc đứng một lúc mới nói:" Quét dọn chiến trường đi."
Nghe được mệnh lệnh của Vân Cẩn, lá gan của Tra Hắc quay về, hét một tiếng, dẫn đám người Ô Man run run đi bắt người Bạch Man đã từ bỏ chiến đấu.
Vân Cẩn không ngừng ngoáy lỗ tai, thính lực vẫn chưa quay lại, trong đầu tựa hồ chứa cái tổ ong cực lớn.
Ôn Hoan ngồi bên cạnh y cười một cách ngớ ngẩn, chẳng bao lâu Địch Quang Tự cũng tới, dựa người vào lưng Vân Cẩn, hai mắt vô hồn nhìn khói chưa tan hết.
Lý Thừa Tu đi tới mồm há ra đóng lại, Vân Cẩn nhìn khẩu hình của hắn, mắt ươn ướt, doanh hoàn khố tử thương một trăm bốn bảy người.
Cái mặt vuông vức của Trình Hổ xuất hiện, xòe bàn tay về phía họ:" Năm mươi ... Lão tử tích góp được 50 cái thủ cấp rồi."
"Không thể nào!" Ôn Hoan không tin, chuyện này là không thể:
Đợi khi Trình Hổ chỉ tay về phía trước, Vân Cẩn mới hiểu ra quân công 50 cái thủ cấp đâu ra, trong khi hắn còn đang đau thương cho đám huynh đệ đã mất thì đám hoàn khố của hoàn khố doanh mạnh mẽ hơn hắn, tỉnh lại từ sau chấn động sớm hơn hắn, bọn họ đang ở phía trước tích góp quân doanh.
Cách tích góp quân doanh chính là nhờ người Ô Man dìu bọn họ, đi tìm người Bạch Man bị vụ nổ dở sống dở chết, người Ô Man nắm tay hắn, đao đâm xuống, thủ cấp vào tay.
Đám hoàn khố rất có chí khí, không phải là quân công của mình thì họ không cần.
Hà Triệu mặc trọng giáp tám mười cân xoàn xoạt đi tới, một tay bóp họng Vân Cẩn, tay kia đổ bầu rượu vào cổ hắn.
Thuốc sát trùng như ngọn lửa chảy qua cổ họng Vân Cẩn xuống dạ dày, có lẽ là cơn đau từ đầu chuyện tới dạ dày rồi, nên nên chứng ù tai giảm đi một chút:" Tướng quân có thể đừng nói với gia phụ chuyện này không?"
Hà Triệu lạnh lùng lắc đầu:" Thế tử thấy ta có gan nói dối đại soái à?"
Vân Cẩn cúi gằm mặt:" Xem ra trận đòn này là không tránh nổi rồi."
"Theo lý mà nói thì tám cân thuốc nổ, khoảng cách an toàn là mười trượng, ở trong quân khoảng cách này là cho phép, dù thế tử ném bọc thuốc nổ đi chưa tới mười trượng hẳn không sao. Hơn nữa nơi này là sườn dốc, khoảng cách mười dặm thêm chênh lệch cao thấp một trượng, đủ để giảm bớt một phần xung lực vụ nổ." Hà Triệu phân tích đâu ra đó:" Vì sao thuốc nổ thế tử ném ra lại nổ mạnh như thế?"
"Không thể nói."
"Thuốc nổ mới à?"
"Tướng quân đừng hỏi, đây là cơ yếu quân sự."
Hà Triệu nhìn chiến trường tan hoang:" Mạt tướng lỗ mãng rồi."
Trước khi tới đây Hà Triệu không cam tâm, luôn cảm thấy đại soái phái nhóm ky binh tinh nhuệ bọn họ tới Thạch Thành là lạm dụng quyền lực, mượn việc công làm chuyện tư. Bây giờ cảm giác đó không còn.
Cảnh tượng khi đó, chỉ cần có người chứng kiến, cả đời không quên.
Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu chẳng có tinh lực cũng chẳng có tâm trạng đâu đi quan tâm tới suy nghĩ trong lòng Hà Triệu.
Lúc này Tra Hắc thể hiện ra được sự đáng tin của hắn, trong khi người khác bận bắt tù binh, kiếm chiến công, chỉ có Tra Hắc dẫn một đám người đi kiếm được không ít trường mâu và giáp mây, sau đó dùng hai thứ này làm ra xe trượt, để đám Vân Cẩn ngồi lên. Sau đó lại kiếm người Ô Man kéo bọn họ xuống cái dốc dài hai trăm trượng.
Địch Quang Tự không dám lắc đầu, chỉ cần động đậy một chút hắn cảm giác óc long ra khỏi vỏ não, chẳng những đau còn choàng váng:" Sau này còn hưởng ứng A Hoan cải tiến cho thuốc nổ mạnh hơn thì ta là chó."
Vân Cẩn nhắm mắt khôi phục tinh lực, áp chế cảm giác nôn nao noi:" Chúng ta đã quá tự tin."
Ôn Hoan vẫn cười như thằng đần:" Ta thì lại thấy đã lắm."
Vân Cẩn biết Ôn Hoan đang cảnh cáo mình không được đem biểu hiện mất mặt của hắn khi đó nói ra, phụ họa:" A Hoan là lợi hại nhất."
Lý Thừa Tu chẳng nể mặt:" Ta thấy A Hoan khóc."
Địch Quang Tự vốn đã trầm mặc cũng nói:" Còn khóc trong lòng A Cẩn, như đứa bé nằm nôi."
"Các ngươi đầu óc không tỉnh táo, nhìn nhầm cả rồi."
Bì La Các muốn đào tẩu, đáng tiếc hắn không đi thẳng được, thân thể luôn nghiêng về phía bên phải, cái kiểu đi của cua như thế tất nhiên không thể rời khỏi chiến trường được.
Cho nên hắn giống những quân Bạch Man khác, đầu bị người Ô Man dùng thừng trói chặt.
Tai bị ù đặc khiến tâm tình hắn cực tệ chưa nói, còn rất nóng ruột, hắn biết thói quen của quân Đường, những tù binh bị bắt khi chiến đấu thì còn có khả năng sống sót.
Nhưng khi chúng đi báo thù thì sẽ giết sạch làm đồ cúng.
Vì thế Bì La Các cứ liên tục hô lớn:" Ta là Bì La Các nhị vương tử của Nam Chiếu, ta muốn gặp Vân Soái! Ta là Bì La Các nhị vương tử của Nam Chiếu, ta muốn gặp Vân Soái!"
Việc làm của hắn đã có hiệu quả, Vân Cẩn sau khi biết tin thì giao Bì La Các cho Hà Triệu ngay lập tức đưa tới cho a gia. Một vạn người Bì La Các dẫn theo cuối cùng chỉ còn sống hai mươi người, đó đều là những kẻ có thân phận địa vị cao nhất trong quân đội, tất cả bị trói lại được Hà Triệu đem về.
Số quân Bạch Man còn lại bị Tra Hắc chỉ huy người Ô Man giết sạch sẽ.
Ta Hắc rất bận rộn, vừa mới xử lý xong người Bạch Man, lại tranh thủ trước khi trời sáng giết luôn hơn hai nghìn người Thoán còn lại.
Cho dù người Thoán trước khi chết không ngừng cầu xin, muốn lấy vàng để chuộc tính mạng nhưng Vân Cẩn không đồng ý, vẫn giao cho Tra Hắc đang hưng phấn xử lý.
Không còn sự uy hiếp từ Thạch Thành, mười vạn người Ô Man như đám mây đen tỏa ra xung quanh Thạch Thành kiếm thêm chiến lợi phẩm, đám Vân Cẩn đều nắm bẹp một chỗ không kiểm soát được tình hình, đều do Tra Hắc xử lý.
Lưu Xuân Phong rời nơi ẩn nấp kín đáo trong Thạch Thành, tới gặp đám Vân Cẩn, tuy không giao lưu nhiều, ông ta vẫn biết phải làm gì, cùng đám hỏa kế lựa chọn rất nhiều hàng hóa ở Thạch Thành, kéo theo thương đội dài đi tới phía Thương Sơn Nhị Hải làm tiền trạm, đó mới là chỗ quyết định toàn bộ công sức thời gian qua.