Q7 - Chương 080: Lùi ba nghìn dặm.
Q7 - Chương 080: Lùi ba nghìn dặm.Q7 - Chương 080: Lùi ba nghìn dặm.
Sau trận chiến là lúc phân chia thành quả.
Tử Kỳ A Quả và Thạch Bảo kiếm được rất nhiều phụ nhân trẻ nhỏ, bọn họ muốn đưa hết tới trại, như thế một cái trại xa xôi ẩn sâu trong rừng không quá đông đúc sẽ trở nên phồn vinh.
Địch Quang Tự kiến nghị Tử Kỳ A Quả ở lại Thạch Thành, dù sao bọn họ sắp tiến vào trung tâm của người Thoán, Thạch Thành với họ mà nói là vô ích, mà trại Thạch Bảo xa xôi hẻo lạnh, bao nhiêu người như thế, toàn bộ tới đó ăn bằng cái gì?
Tất nhiên Địch Quang Tự chỉ thuận miệng nói thế thôi, không ra sức lôi kéo Tử Kỳ A Quả.
Dựa theo những lời đám Vân Cẩn nói thì một người đã khơi lên hùng tâm giống như cá đã móc cào lưỡi câu, đối diện với lợi ích lớn, bọn họ không có sức đề kháng nào.
Thạch Thành với người tây nam mà nói đã là tòa thành khá lớn rồi, có được nó trại Thạch Bảo sẽ thành thế lực lớn nhất trong chu vi 500 dặm quanh đây.
Chưa nói Thạch Thành ở vị trí xung yếu, bất kể là nam hạ, tây tiến hay di chuyển về phía đông đều thuận lợi. Quan trọng nhất là người Đường vẫn muốn giao dịch với người tây nam thì không thể vòng qua Thạch Thành.
Một cám dỗ như thế thì Tử Kỳ A Quả và Thạch Bảo không thể từ chối, kể cả bọn họ có không muốn thì tộc nhân luôn khao khát cuộc sống tốt đẹp hơn của họ không cho họ từ chối.
Ở lại trại Thạch Bảo và nắm giữ Thạch Thành là hai chuyện quá khác biệt.
Đợi khi đại quân của phụ thân tới, Thạch Thành sẽ biến thành một châu phủ trọng yếu của Đại Đường, người được lợi ích lớn nhất chính là bách tính trong thành.
Còn về phần Tử Kỳ A Quả và Thạch Bảo khi đó có được địa vị ở Thạch Thành mới phải xem bọn họ, có thể lớn hơn cả chuyện họ có thể tưởng tượng nếu phù hợp với kế hoạch của phụ thân, cũng có thể ... Chuyện đó thì Vân Cẩn chẳng chắc, đám Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu cũng không chắc. Cho tới giờ Vân Sơ chưa từng đánh giá một lời về việc bọn chúng làm, hai bên chỉ vẻn vẹn trao đổi thông tin, 500 ky binh trọng giáp vừa rồi là hỗ trợ duy nhất họ có được.
Trận chiến vừa rồi cũng khiến người Ô Man tổn thất nghiêm trọng, hơn vạn người bỏ mạng dưới Thạch Thành, nhưng sức chiến đấu của họ không giảm còn tăng.
Ít nhất trong tay vân Cẩn lúc này đã có một đội quân ba vạn người có thể mang ra chiến đấu, cho dù vũ trang không chỉnh tê, nhưng trong mắt Lý Thừa Tu đã có thể biên luyện.
Những người này khi tụ lại thì có thể đánh hạ yếu địa như Thạch Thành, nhưng không cách nào giữ nguyên quy mô ấy khi hành quân, đó là bi ai của quân đội lưu khấu, phải chia ra cướp bóc mới có thể duy trì quân đội tiến lên.
Cùng với việc từng đội quân người Ô Man tiến về phía trước, Thạch Thành yên tĩnh trở lại.
Vân Cẩn không muốn vào thành, hoặc không muốn tới nơi mình tạo nghiệt, mặc cho đám Tử Kỳ A Quả và Tra Hắc vào thành bắt nhân khẩu khắp nơi.
Đúng thế, là bắt.
Tra Hắc thì cần tráng hán, còn đám Tử Kỳ A Quả thì bắt phụ nhân trẻ nhỏ, cho nên hai bên làm việc trong thành chẳng có va chạm gì.
Những thứ tốt nhất thì Lưu Xuân Phong đã lấy đi, những thứ còn lại phàm có chút giá trị đã bị người Ô Man bần cùng vơ vét sạch, trong thành bây giờ chỉ còn lại mỗi nhân khẩu thôi.
"Ngươi vẫn coi Tử Kỳ A Quả bây giờ là Tử Kỳ A Quả mà ngươi gặp lúc ban đầu sao?"
Tai Vân Cẩn vẫn còn chứng ù nhẹ, cho nên đại bộ phận thời gian trong ngày hắn chỉ nằm một chỗ. Địch Quang Tự vì đau đầu cũng chẳng khác gì, nằm đó không muốn động đậy.
"Lý tưởng thì hay đấy, nhưng quá trình thực hiện, khó tránh được trải qua những chuyện làm người ta thay đổi." Ôn Hoan cũng nằm dưới cây sỉ cổ thụ suy đoán:" Ta cảm thấy chia rẽ giữa Tử Kỳ A Quả và Thạch Bảo sẽ tới sớm thôi."
Lý Thừa Tu ngồi bên đống lửa chiếu cố ba thương binh nói:" Tử Kỳ A Quả nên giết Thạch Bảo, càng sớm càng tốt, tốt nhất là đêm nay ra tay."
Vân Cẩn ngẫm nghĩ:" Ta đánh cược bọn họ sẽ chia rẽ chứ không phải là nói chuyện bằng binh đao."
Địch Quang Tự vốn không muốn tham gia câu chuyện này, không muốn nghĩ xấu về Tử Kỳ A Quả, nhưng lời của đàm huynh đệ như ma âm trút vào tai, làm hắn không thể không suy nghĩ:" Không biết Tư Tư tỷ trong tình huống này sẽ làm gì nhỉ?"
Ôn Hoan cười to:" Hỏi hay, A Cẩn, ngươi thấy sao?"
Vân Cẩn đáp chắc chắn:" Nếu như nảy sinh va chạm với đám huynh đệ bọn ta, tỷ ấy sẽ lui ra, nếu là người khác, ngươi cứ đợi thấy một thi thể thất khiếu chảy máu đi.
Địch Quang Tự lại hỏi:" Nếu là Vân Na cô cô thì sao?"
Ôn Hoan cướp lời:" Nếu là Vân Na cô cô thì lúc này Thạch Bảo đã ngoan như chó, sợ mình sủa lớn khiến cô cô không vui, ha ha ha."
"Ngươi nói bản thân đấy à?" Địch Quang Tự chế giễu:" Nếu là Vân Cẩm thì sao nhỉ?"
Câu này chẳng ai trả lời cả, Địch Quang Tự cũng không truy hỏi, tựa hồ trong lòng đều hiểu.
Lý Thừa Tu nhấc nồi bên đống lửa ra, múc thuốc an thần cho ba người.
Địch Quang Tự uống xong thuốc, thấy chưa đã lại xin thêm bát nữa, uống nửa chừng nhả ra một hạt kỷ tử, hỏi Lý Thừa Tu:" Sao trong thuốc an thần lại có cả kỷ tử?"
Lý Thừa Tu vớt ít bã thuốc lên chỉ:" Thiên ma mọc hoang ở đây dược hiệu mạnh lắm, thứ này tác dụng ức chế gan, nếu các ngươi uống xong mất ham muốn thì sao? Nên ta thêm vào ít cẩu kỷ."
Ôn Hoan vỗ ngực:" Hôm qua ta còn gặp mộng xuân ấy chứ, vớt cho ta ít thiên ma ăn."
Vượt qua được Thạch Thành tuy còn xa mới tới mục tiêu, nhưng đám huynh đệ cũng thoải mái hơn không ít, đang trò chuyện trêu đùa nhau thì Tra Hắc trở về báo tin:" Các bị chủ thượng, chúng ta sắp phải thay lão đại rồi, sáng nay tiểu nhân rời thành thấy Thạch Bảo và Tử Kỳ A Quả đánh nhau."
Cả đám ồ lên, chuyện đúng như họ dự liệu, Vân Cẩn hỏi:" Ngươi biết nguyên nhân chứ?”
"Vâng, Tử Kỳ A Quả muốn về trại Thạch Bảo, Thạch Bảo không chịu về, còn muốn đưa hết người trong trại tới Thạch Thành sống."
Ôn Hoan hỏi:" Ý ngươi thế nào?"
Tra Hắc nhỏ giọng nói:" Tiểu nhân đã phái người đi đốt trại Thạch Bảo ... Các vị chủ thượng yên tâm, không ai biết là tiểu nhân làm, đều đóng giả người Bạch Man."
Đám huynh đệ nhìn nhau, Lý Thừa Tu than:" Ngươi là người thông minh nhất trong số những người Ô Man."
Tra Hắc xoa xoa tay cười nịnh:" Tiểu nhân còn chuẩn bị sai người tới trại Thạch Bảo, giúp họ dựng lại trại."
Lý Thừa Tu ngớ người:" Ngươi đã là một người Đường hợp cách rồi, sau này ngươi có thể tự nhận mình là người Đường, tin ta đi, người đủ tư cách."
Tra Hắc mừng rỡ, không bỏ lỡ cơ hội đứng dậy thi lễ:" Từ nay mỗ là người Đường Tra Hắc."
Ôn Hoan thấy tên này thú vị, chống người lên hỏi:" Đợi chuyện ở tây nam kết thúc ngươi có muốn tới Trường An cho biết không?"
Tra Hắc nghiêm túc nói:" Đi, đi chứ, tiểu nhân thời gian qua đã thu gom được ít tiền tài, muốn mua một trạch viện ở Trường An, mau thêm vài Tân La tỳ, vài bộc dịch Trường An chăm sóc viện tử, dẫn vài huynh đệ Ô Man tới bảo vệ."
"Như thế tiểu nhân có thể suốt ngày ngồi ở đầu đường xem người đi qua đi lại."
Đám huynh đệ ngã ngửa, tên này còn biết tới Tân La tỳ luôn chứ, không biết nghe đâu ra thế không biết, nhưng cho thấy hắn rất kiên quyết. Địch Quang Tự tốt bụng ái ngại nói:" Ngươi chưa biết vật giá ở Trường An, nơi đó đắt đỏ lắm, bằng vào chút tiền của ngươi..." Vân Cẩn không chút do dự nói:" Ta có thể cho ngươi trạch viện."
"Đa tạ chủ thượng.' Tra Hắc thi lễ, sau đó tiêu sái đi làm việc, còn phất vạt áo nữa, chẳng biết học của ai, cái vạt áo của hắn ngắn cũng, đâu có dài như của người Đường, nên phất chẳng bay:
Ôn Hoan nhìn theo Tra Hắc mà cảm thán:" Lùi một bước ba nghìn dặm, Tra Hắc thực sự là một nhân vật đáng nể."
Địch Quang Tự hồ nghi nhìn Vân Cẩn:" Ngươi dạy hắn đấy à?"
Vân Cẩn lắc đầu:" Không hề, ta còn cổ vũ hắn làm sơn đại vương ấy chứ?"
Ôn Hoan cười hì hì hỏi Địch Quang Tự:" Liệu mỹ nhân của ngươi có khí phách rút ba nghìn dặm, bình an lên bờ như Tra Hắc không?"
Địch Quang Tự không trả lời được lòng lo lắng, chỉ sợ Tử Kỳ A Quả muốn làm đại vương gì đó ở tây nam, lúc đó sư phụ tới, rất dễ mất đầu.