Q7 - Chương 081: Vẫn là chim non.
Q7 - Chương 081: Vẫn là chim non.Q7 - Chương 081: Vẫn là chim non.
Mấy người Vân Cẩn đứng trên triền dốc nhìn Tử Kỳ A Quả và Thạch Bảo đường ai nấy đi.
Cảnh tượng trông có vẻ hết sức bất lợi với Tử Kỳ A Quả, người chịu theo nàng không nhiều, chừng 500 người, đa phần đều là người già yếu được nàng cứu thoát khỏi cuộc đồ sát ở Thạch Thành.
Phía bên Thạch Bảo thì đông đúc, ít nhất tới 2000 người, trong đó có rất nhiều trai tráng, hắn vênh váo đắc ý ra mặt, hoàn toàn không thấy bóng dáng hảo hán chất phác thành thật trước đó vài ngày.
Ôn Hoan khoác vai Địch Quang Tự:" Bây giờ ngươi có thể dốc hết sức giúp mỹ nhân của ngươi rồi đấy."
Tử Kỳ A Quả rốt cuộc vẫn lựa chọn con đường nhỏ ban đầu, lựa chọn này làm Địch Quang Tự vô cùng hoan hỉ, hắn luôn sợ nàng bị lợi ích lớn làm mê muội đầu óc, từ một Nguyệt Thần muốn cứu vớt mọi người thành Nguyệt Ma đen xì xì đam mê quyền lực, không ngờ nàng lại có thể làm được rời bùn mà chẳng vấy bẩn.
"Vì sao không ở lại Thạch Thành?" Địch Quang Tự và Tử Kỳ A Quả ngồi sóng vai nhau trên một mỏm đá:
"Ta không nghĩ các ngươi sẽ giao Thạch Thành cho bọn ta." Gương mặt Tử Kỳ A Quả dưới ánh trăng trông nhợt nhạt, thời gian qua nàng gầy đi không ít, càng khiến người ta muốn yêu thương hơn:" Với ta mà nói Thạch Thành như trăng trên trời, xa xôi tới không với được. Còn trại Thạch Bảo thì khác, nó thực sự ở đó, tuy khắp nơi là loạn thạch, nhưng bọn ta có thể trồng hoa màu trong khe đá, bắt cá dưới suối, tuy chẳng thể no đủ, nhưng vẫn sống được."
Địch Quang Tự gật đầu:" Đúng thế, thứ không phải do đôi tay mình làm ra thì chẳng chắc chắn. Nói như vậy nàng thực sự quyết liệt với Thạch Bảo à?"
Tử Kỳ A Quả hai tay ôm đầu gối nhìn bầu trời đêm sâu thăm thẳm:" Trại Thạch Bảo là do cha ta xây dựng lên, vì ta là một nữ tử, ông mới giao trại cho Thạch Bảo trông coi, bây giờ ta gây dựng lại trại tâm huyết của cha ta là điều nên làm."
"Sau khi hạ được Thạch Thành, Thạch Bảo cho rằng đó là công lao của thúc ấy, các ngươi đánh thành bao lâu không hạ được, thúc ấy chỉ đánh đúng một trận là xong. Cho nên cảm thấy mình rất tài giỏi, muốn có nhiều đất đai hơn, muốn nhiều lợi ích hơn, không muốn ở lại trại Thạch Bảo nhỏ bé nữa..."
Giọng nàng cứ nhỏ dần, cho tới khi biến mất, Địch Quang Tự nhìn đôi mắt long lanh ngấn lệ đó mà tim đau đau, bất giác nhớ tới lời Thôi Dao tiên sinh nói, nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân, khi một nữ nhân mạnh mẽ lại lộ ra vẻ yếu ớt với ngươi, tức là muốn có được thứ gì đó miễn phí từ ngươi.
Tiên sinh còn nói, ái tình với nữ nhân mà nói sức sát thương nhỏ hơn nam tử nhiều lắm, bọn họ một khắc trước có thể tỏ ra đứt ruột đứt gan, một khắc sau đã có thể lớn tiếng cười to rồi.
Những lời này Địch Quang Tự thấy rất đúng, từ biểu hiện của Vân Na cô cô và Lý Tư từ lúc bọn chúng còn nhỏ tới nay đã vô số lần xác định.
Trong chuyện ái tình, Địch Quang Tự có thể là chim non, nhưng ở chuyện tiếp xúc với nữ nhân thì hắn không hề non nớt, từ sư nương, Thôi ma ma, Thôi tiên sinh, Vân Na cô cô, Lý Tư tỷ, Vân Cẩm, toàn là những nữ nhân lợi hại cả.
Cho nên Địch Quang Tự quyết định bỏ đi hết khâu trung gian, hỏi thẳng:" Ta có thể giúp gì cho nàng?”
Tử Kỳ A Quả ngạc nhiên nhìn Địch Quang Tự:" Ta không cần gì cả, ta có người rồi, còn là người đã trải qua khổ nạn, ắt biết quý trọng thứ đang có. Tuy cuộc sống sau này sẽ chịu nhiều khổ cực, nhưng chỉ cần nỗ lực thì rồi sẽ tốt đẹp hơn."
Địch Quang Tự dứt khoát xòe bài luôn:" Một vạn cân lương thực đủ chưa?"
"Như thế sẽ khiến ngươi mất mặt trước huynh đệ."
"Bây giờ ta làm gì còn mặt mũi nào trước mặt họ nữa, cho nàng thêm trăm bộ nông cụ."
Tử Kỳ A Quả đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ vô cùng. Địch Quang Tự lại nói:" Cho nàng thêm ít vải và hạt giống."
Tử Kỳ A Quả đã không thể nói gì thêm.
"Cho nàng luôn thêm 50 thanh đao, 50 cái nồi sắt, bảo Tra Hắc giúp nàng xây dựng 100 căn nhà, bắt 100 con lợn rừng nhỏ, 100 con dê. Trong thành còn ít ngựa thồ, cho nàng mười con, thêm năm con trâu nữa. Như thế là mọi người trong trại có thể sống thoải mái rồi.
Địch Quang Tự nói ra những lời này khiến hai mắt Tử Kỳ A Quả mở to như chuông đồng, mãi hồi lâu mới run run thốt lên:" Cho ta hết sao?"
Địch Quang Tự nắm tay Tử Kỳ A Quả:" Không chỉ thế còn bảo đám Tra Hắc giúp nàng dọn dẹp đá ở bãi loạn thạch, thuận tiện trông hoa màu."
Từ Kỳ A Quả hớn hở:" Thật à?"
Địch Quang Tự đưa tay ôm vòng eo nhỏ của nàng:" Ta còn bảo thương đội của Lưu Xuân Phong cứ mỗi hai tháng tới trại của nàng mở thị tập, thú hút người ở trại xung quanh tới trại của nàng đổi đồ."
Tử Kỳ A Quả hét lên, xoay người đối diện với Địch Quang Tự:" Thật à?"
Địch Quang Tự vuốt gò má mịn màng của Từ Kỳ A Quả, tay di chuyển dần tới cánh môi hồng miết nhẹ:" Môi nàng có bôi hoàng cô nương không?"
Tử Kỳ A Quả mặt đỏ như tấm lụa đỏ.
Bóng đêm mê người, mỹ nhân trong lòng, Địch Quang Tự ghé tới nhấp lên đôi môi thơm tho...
Khi Địch Quang Tự thoát khỏi trạng thái tê liệt nghiêm trọng thì không còn thấy Tử Kỳ A Quả đâu nữa.
Trên môi còn lại hương thơm nhe nhẹ, hắn không dám đưa lưỡi ra liếm, đờ đẫn cởi bình nước bên hông, rửa môi xong mới liếm thì không còn cái cảm giác gì rồi.
Địch Quang Tự thu chân về, nói vào bóng đêm mênh mông:" Ta nói lời giữ lời."
Trong bóng đêm truyền ra tiếng "ừ" khẽ, càng làm Địch Quang Tự chán nản, ngồi thêm một lúc khi thân thể hoàn toàn khôi phục mới đứng dậy đi về. Địch Quang Tự vừa về tới chỗ nằm thì cái mặt khó ưa của Ôn Hoan xuất hiện, nhìn hắn từ đầu tới chân sau đó nhún vai:" Nhìn là biết không thành rồi."
"Ừ, trúng phải Hoàng cô nương."
Vân Cẩn ngồi xem sách bên đống lửa hỏi:" Hoàng cô nương là gì?"
Địch Quang Tự ngồi xuống:" Là loại thuốc tê mạnh, trúng phải trong vòng một tuần hương, thân thể không cử động được."
Vân Cẩn hứng thú hẳn:" Ta sẽ bỏ thứ ngươi hứa với Tử Kỳ A Quả, có điều sắp tới sinh nhật của Tư Tư tỷ, ta muốn Hoàng cô nương để tặng tỷ ấy."
Lý Thừa Tu chùm chăn lên đầu, giọng ồm ồm truyền ra:" Nhi tử một vị quân công, một vị hầu tước, lấy tiên tài đi dụ dỗ một thiếu nữ vô tri, lão tử xấu hổ vì các ngươi."
Ôn Hoan cười khùng khục:" Xấu hổ nhất là không dụ dỗ thành công ... Ha ha ha..."