Q7 - Chương 082: Phế cả hai tay.
Q7 - Chương 082: Phế cả hai tay.Q7 - Chương 082: Phế cả hai tay.
Từ khi biết đám Hà Triệu sắp trở về, Lý Tư ngày ngày nhìn ra cửa đại doanh nhìn ra xa trông đợi, rồi tới tối lại buồn bã quay về lêu của mình, mấy hôm trước thám báo trở về báo tình hình cuộc chiến ở Thạch Thành khiến nàng hết sức lo lắng.
Vân Sơ thấy tâm tình đứa bé này sa sút, dỗ dành:" Bọn chúng không sao cả, chỉ bị thuốc nổ làm ảnh hưởng tới cảm giác, nghỉ ngơi vài ngày là khôi phục như thường."
Lý Tư quay sang Vân Sơ, oán giận xông lên trong lòng, dùng đỉnh đầu húc vào ngực Vân Sơ, còn lấy tay đánh:" Đều tại a gia, tại a gia, bọn chúng mới đi liều mạng."
Vân Sơ giữ tay Lý Tư:" Đã bảo không sao mà."
Lý Tư trào nước mắt:" Những tám cân thuốc nổ..."
Vân Sơ vì câu này mà mặt tối sâm:" Chuyện này mà không phải một trận đòn mà qua được đâu."
"Bọn chúng bị thương, a gia còn muốn đánh chúng à?"
"Đánh cho lần sau chúng khỏi làm chuyện ngu xuẩn nữa."
Lý Tư dậm chân:" Vậy thì đánh cả con đi."
Vân Sơ hừ lạnh:" Chẳng lẽ con không đáng đánh à? Ai cho con đi uy hiếp Hà Triệu mang thuốc nổ tới cho bọn chúng? Con không phải không có lỗi đâu."
Lý Tư hét chói tai:" Tại Hà Triệu hết, tại tên vô dụng đó không hoàn thành nhiệm vụ mới khiến Mỹ Ngọc Nhi phải mạo hiểm. Con sẽ cho hắn tới Hãn Hải đô hộ phủ ăn cát mười năm ... Không, cho hắn đi Đam Châu câu cá hai mươi năm..."
Hà Triệu vừa mới quay về chuẩn bị báo cáo nhiệm vụ thì nghe thấy tiếng là hét của An Định công chúa, thấy đầu óc quay vòng vòng, định chạy lại không dám. Hắn cắn răng đi vào trung quân quỳ xuống, hai tay nâng roi ngựa lên:" Mạt tướng không bảo vệ được thái tử, xin điện hạ trừng phạt."
Lý Tư vội vàng hỏi:" Các vị thế tử khỏe chứ?"
Hà Triệu run run đáp:" Khi mạt tướng rời đi thì các vị thế tử đang uống thuốc an thân, không còn đáng ngại nữa."
"Không bị thương chứ?”
"Thương nhẹ ạ."
"Tám trăm đấu một vạn, các ngươi khi tác chiến không dùng não à, chắc may, chẳng may..." Lý Tư nói tới đó không kìm được bi thương vừa khóc vừa loạng choạng chạy đi, xem ra lần này thực sự sợ rồi:
Vân Sơ trừng mắt với Hà Triệu, rõ ràng là còn có ba nghìn người Ô Man thiện chiến nhất, lại thêm hai trăm ky binh trọng giáp, chiếm cứ ưu thế địa lợi, trong quân báo tên này chỉ nhắc tới tám trăm người hoàn khố doanh.
Hà Triệu run run dập đầu:" Đại soái cứu mạt tướng với."
Vân Sơ đá hắn một phát:" Bản soái chưa bao giờ bạc đại công thần."
"Nhưng công chúa..."
"Nha đầu Tư Tư đó không giống công chúa khác của Đại Đường, nó chỉ nhất thời lo lắng quá độ thôi, mai bình tĩnh lại sẽ tới cảm tạ ngươi."
Hà Triệu kinh hồn:" Mạt tướng không dám."
Vân Sơ bực mình cũng đành chịu, ai bảo y dẫn Lý Tư theo, phất tay:" Được rồi, ta nói không sao là không sao, nghe nói các ngươi bắt được Bì La Các, đưa ta đi xem."
Bì La Các vẫn còn đang luyện tập đi lại, có điều hắn vẫn đi như con vịt, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cho dù bị rất nhiều người vây quanh chế nhạo, hắn vẫn đi từng bước một, thấy hắn lại sắp ngã, Vân Sơ đi nhanh tới đỡ lấy cánh tay hắn:" Lúc này ngươi phải an thần tĩnh dưỡng, không phải là rèn luyện thân thể, thân thể ngươi rất khỏe mạnh, nơi có vấn đề là đầu ngươi, nghỉ ngơi cho đầu óc khỏe lại mới là quan trọng nhất."
Bì La Các rốt cuộc cũng gặp được Vân Sơ rồi, vừa mừng lại vừa sợ:" Ngài, ngài có thể cho ta vê không?"
Vân Sơ gật đầu:" Ta sẽ thả ngươi, ta nói rồi, người trẻ tuổi như ngươi còn rất nhiều chuyện mỹ hảo cần hưởng thụ, bây giờ đi chết thì quá đáng tiếc." Thân thể cứng đờ của Bì La Các tức thì thả lỏng, yếu ớt nói:" Ta không được khỏe."
"Sẽ khỏe lại thôi, cứ dưỡng thần trước đã." Vân Sơ gọi hai thân vệ, bảo mang giá tới đưa Bì La Các đi nghỉ ngơi, hắn chưa đi xa thì Vân Sơ đã lệnh Trương Đông Hải:" Giết hết những kẻ đi cùng đi."
Bì La Các nằm trên giá kinh hoàng định ngồi dậy thì đã thấy một cái đầu người bay lên, hắn cắn răng nằm lại, để hai thân vệ khiêng đi, thân thể vẫn run lên một cách không tự chủ được.
Chém xong mười chín cái đầu, Trương Đông Hải nói với Vân Sơ:" Đại soái, chém luôn thằng nhãi đó đi cho rồi, mạt tướng thấy loại này khó cải tạo lắm."
Vân Sơ xua tay:" Tây nam rất rộng, rừng rậm bạt ngàn, đừng thấy thời gian qua chúng ta phá rừng vô số, kỳ thực chưa bằng một lợi lông trâu đâu, bây giờ chúng ta vẫn đang ở ngoài rìa rừng rậm thực sự thôi. Người Bạch Man sống phân tán, bây giờ thời tiết sắp nóng lên, sâu bọ trong rừng sắp bắt đầu hoạt động rồi, chúng ta tiến sâu vào đó rất nguy hiểm, đám Vân Cẩn cũng chẳng chịu được bao lâu đâu, chúng sẽ phải rút về thôi."
Trương Đông Hải nói:" Chúng ta đã có rất nhiều người Ô Man, bọn họ sở trường tìm kiếm người Bạch Man tron rừng, còn có một ít người Thoán nữa, tên Bì La Các này, thuộc hạ thấy là loại nguy hiểm, nên trừ sớm là hơn."
Vân Sơ chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói:" Đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu à? Tác chiến không phải là mục đích của ta, mà là bình an lâu dài ở tây nam. Không thể vì người Bạch Man từng đồ sát tướng sĩ chúng ta mà nhìn họ với ánh mắt thù hận."
"Đã lên chiến trường đừng nói tới thù hận, ngươi thua là vì bản lĩnh thua kém, ngươi có thể hô hào báo thù để cổ vũ sĩ khí, nhưng nếu ngươi thực sự để thù hận trong lòng thì ngươi không thể nhìn xa được."
"Thù hận chỉ đem lại thù hận thôi, chúng ta phải đối đãi với họ như huynh đệ, để bọn họ thoát khỏi cuộc sống, hoàn cảnh cũ, sớm ngày gia nhập đại gia đình Đại Đường."
Trương Đông Hải gãi đầu:" Đại soái vừa ra lệnh giết mười chín tên, không phải thả chúng, chúng sẽ nhớ ơn sao?”
Vân Sơ buông một tiếng thở dài, thực sự nhớ Ôn Nhu, tên thô bỉ này không hề thích hợp làm phó tướng của mình.
Chuyện đưa Ôn Nhu tới đây chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, hắn và Địch Nhân Kiệt ở lại Trường An còn có nhiều chuyện quan trọng hơn. Hơn nữa qua việc này cũng thấy Lý Trị thực sự đã đề phòng y rồi, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt ở lại Trường An chính là làm con tin.
Đúng thế đấy, có nhiều việc nếu không tới tâm cao nhất định sẽ không hiểu được, đại tướng quân cầm quân ra ngoài tạo phản vứt bỏ vợ con là chuyện thường thấy, nhưng chưa bao giờ thấy có chuyện họ vứt bỏ đồng bọn thân thiết nhất.
Vì tạo phản không cần gia quyến, nhưng nhất định cần đồng bọn hỗ trợ. Vân Sơ trước giờ luôn xa cách quan trường, kẻ thù nhiều hơn bằng hữu, mối quan hệ của y trên quan trường đa phần đều nhờ Ôn Nhu cả, không có Ôn Nhu bên cạnh thì không phải là chặt tay phải của y, mà phế luôn hai tay rồi. Không có Địch Nhân Kiệt bao năm làm công tác phản gián, y cũng không có thương đội Vân thị đáng tin cậy như vậy.
Tên ngốc Trương Đông Hải này ở bên, Vân Sơ thực sự một tay vỗ không kêu, chưa nói cái khác, xử lý quân vụ trong doanh đủ làm y chết mệt. Tạo phản à? Vân Sơ có muốn cũng chẳng có sức mà làm.
Đó là cuộc tranh đấu âm thầm và vi diệu giữa y và hoàng đế, hoàng đế có vẻ rất hưởng thụ kiểu tranh đấu này, Vân Sơ cũng thấy thú vị.