Q7 - Chương 083: Phải đầu tư mới có thu lợi.
Q7 - Chương 083: Phải đầu tư mới có thu lợi.Q7 - Chương 083: Phải đầu tư mới có thu lợi.
Nơi đại quân Vân Sơ đang đóng là cái lũng sông nằm giữa hai khe núi, ở giữa có con sông không lớn không nhỏ chảy qua, có lẽ thủa xưa đây là một con sông vỗ cùng lớn, vì vách núi hai bên có dấu vết nước xói mòn. Chắc chắn con sông này từng lớn không kém gì Trường Giang, thế nhưng trải qua vô số năm, con sông này kiếm được lối đi mới, cho nên đã bỏ cái lòng sông cổ này, khiến nước sông giảm bớt, lộ ra cả mảnh bình nguyên.
Vân Sơ không nhớ về sau mảnh đất này là thành phố nào, có điều không sao, khi cưỡi voi đi qua đây y xác định được, nơi này đủ bố trí mười vạn người.
Chỉ là hiện giờ không có nhiều người như thế cho y bố trí mà thôi.
Đám Vân Cẩn xúi bẩy người Ô Man rầm rộ đi làm lưu khấu, khiến cho người ở mảnh đất này ít tới đáng thương. Chuyện này cơ bản mà nói là trái với kế hoạch ban đầu của Vân Sơ, cho chúng đi theo thương đội là để tìm hiểu phong tục tập quán tây nam, không bảo chúng đi làm lưu khấu. Nhưng không cả, chuyện đã giao cho bọn nhóc làm rồi, y không can thiệp nữa.
Giờ đành dựng lên bộ khung trước, đợi người sau này sinh sôi nảy nở nhiều rồi, tất nhiên sẽ dùng tới.
Cho bách tính nhà cửa miễn phí, đất đai miễn phí, lương thực miễn phí, vật tư sinh hoạt miễn phí, nếu ở cuộc sống trước kia của Vân Sơ thì nó chẳng phải là thứ kinh thế hãi tục gì. Giống như năm xưa Vân Sơ làm chủ nhiệm khu ấy, cải tạo nhà cửa cho hộ nghèo khôn dưới 50 căn, chưa nói tới Tết đem tặng gạo, dầu, tiền.
Vào giai đoạn phong trào hỗ trợ người nghèo lên cao trào, hộ nghèo còn oai hơn tên chủ nhiệm quèn như y.
Chuyện tương tự đặt ở Đại Đường thì thành phạm trù không ai hiểu nổi, triều đình không bao giờ phát không cho bách tính cái gì hết, đây rõ ràng là do không dùng nhãn quang phát triển để nhìn vấn đề.
Đến nông phu còn biết sinh nhiều con có nhiều phúc, chẳng lý nào mà quan phủ không hiểu. Nông gia sinh thêm vài nhi tử là có thể làm giàu, đặt lên tâm quan phủ cũng vậy.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ đông con nhiều phúc là lập luận sai lầm, ở xã hội nông nghiệp, đây là chân lý lấy vàng chẳng đổi được.
Khi con còn nhỏ nuôi qua loa là được, khi lớn lên rồi, bán cho nhà phú quý làm nô cũng là vụ buôn bán có lời.
Giống như việc Vân Sơ làm ở tây nam, nhìn thì có vẻ như y đang đốt tiền, kỳ thực chỉ cần nuôi lớn đứa bé này, sau này chúng là cống hiến cho y tiền tài vô tận. Vừa làm việc tốt lại vừa có tiền, lại vừa có tiền, tội gì không làm, đã thế còn cống hiến thuế thu cho Đại Đường nữa chứ.
Thực ra thuế cũng là chuyện nhỏ thôi, chẳng may nơi này xuất hiện vài người có bản lĩnh thì đầu tư bao nhiêu cũng thu về đủ rồi.
Những vật tư dư thừa không bán được ở Trường An dùng hình thức đầu tư đưa tới tây nam, trải qua một quãng thời gian phát triển, đợi bách tính tây nam ổn định cuộc sống, sản xuất dư thừa nhất định, chỉ làm ăn với này thôi cũng đủ hồi vốn, có thể nói một vốn vạn lợi.
Lý Trị cầm kính phóng đại của mình xem hết nội dung bản tấu dài dằng dặc Vân Sơ dang lên, uống ngụm nước rồi nói với bí thư thừa mới tới:" Gọi thái tử lại đây."
Hắn thấy phải để Lý Hoằng hiểu được đạo lý Vân Sơ trần thuật trong tấu.
Lý Hoằng sau khi tới trước tiên cho con gấu lớn củ măng to như cánh tay, đợi con gấu gặm măng rau ráu mới tới bái kiến hoàng đế.
Thụy Xuân đem tấu sớ đưa Lý Hoằng xem, Lý Trị nói:" Đạo lý trong đó rất hữu dụng, không thể không nói Vân Sơn nhiều năm làm quan thân dân, nhìn vấn đề bách tính rất thấu triệt. Nếu y không có kinh nghiệm quản lý Trường An bao năm thì không nói ra được những lời này, không làm ra được những việc này.
Lý Hoằng ngồi thẳng lưng đáp:" Vân Sơ nhìn vấn đề luôn rất khác biệt, thường thường chỉ là chuyện nhỏ không đáng để ý, y lại nhìn ra được đạo lý lớn trong đó."
Lý Trị dùng đốt ngón tay gõ bàn thấp:" Ngươi không cần giả vờ xa lánh y trước mặt trầm, người này đáng để ngươi gọi một tiếng sư phụ."
Nói rồi đứng dậy kéo tai gấu lớn, con gấu liền bò dậy, một người một gấu thong thả rời khỏi Tử Vi Điện.
Lý Hoằng xem xong tấu chương, nhằm mắt ngồi tại chỗ suy nghĩ rất lâu, sau đó đứng dậy nhìn tên bí thư thừa rúm ró trong góc:" Bốn tháng qua đã chết ba tên bí thư thừa, mong rằng người không phải tên thứ tư."
Bí thư thừa cúi đầu sát đất, run rẩy nói:" Thân không dám."
Mắt của Lý Trị không tốt, khi chỉ ánh nắng mãnh liệt nhất hắn mới nhìn rõ xung quanh. Tử Vi Cung vốn là một nơi như thế, vì vấn đề an toàn mà không trồng cây cối, cho nên ánh sáng cũng sung túc.
Nhưng Lý Trị lại trông một mảng trúc lớn ở nơi này, trải qua ba năm chăm sóc kỹ càng giờ đã thành cả rừng trúc cao vút.
Thân thể to béo của gấu lớn chen qua một bụi trúc, Lý Trị dùng cái cuốc nhỏ đào rễ cây lấy trúc ra, ném vào cái sọt trên lưng gấu.
Mùa xuân là lúc măng mọc, chẳng cần tìm, khắp tầm mắt đều là món ăn ưa thích của gấu lớn, nó chỉ, Lý Trị đào. Đào được mấy củ măng mà Lý Trị đã thở hồng hộc rồi, Lý Hoằng liền tới đào thay. Con gấu lớn ăn rất khỏe, cả sọt măng chẳng đủ cho nó ăn một bữa.
Cuốc nhỏ trong cánh tay cường tráng của Lý Hoằng bổ xuống vù vù, cả củ măng lớn chỉ vài cuốc là moi ra rồi.
"Một ít lương thực, một ít vật liệu, một ít vàng bạc, nếu như đổi lại được sự bình an lâu dài của tây nam, với hoàng gia mà nói là đáng giá vô cùng."
"Chiến tích tám trăm phá vạn địch lại được Vân Sơ để ở cuối cùng, nói vài câu qua loa, thực sự không tôn trọng chiến thắng đó, không tôn trọng người hi sinh vì trận chiến."
Lý Trị tay cầm một cành trúc, thảnh thơi trêu đùa gấu lớn:" Một đám hoàn khố chỉ chết bốn bảy người, bị thương một trăm người có được đại thắng đó thật hiếm có. Có điều so với việc chúng xông pha rừng sâu, vì Đại Đường kiến lập mảnh đất yên bình thì chưa đáng là gì."
"Chuyện đáng trọng thưởng là thưởng cái đó."
Lý Hoằng dừng cuốc, hắn năm nay đã mười chín tuổi, người đã cao hơn cả Lý Trị:" Hành động này do Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự và Lý Thừa Tu là chủ đạo, có cần đặc biệt trọng thưởng không ạ?"
Lý Trị lắc đầu:" Vân Sơ không có ý đó, không cần, luận công ban thưởng giống nhau là được."
Lý Hoằng đào được một củ măng lớn khác thường, lột vỏ đưa cho gấu lớn:" Xem mật tấu của Trương Đông Hải mà hài nhi chỉ muốn tới tây nam một chuyến. Một đám hoàn khố vậy mà có thể chỉ huy mười mấy vạn người Ô Man, tung hoành rừng rậm, đánh đâu thắng đó."
Lý Trị có cảm nhận khác, tin tức Vân Sơ truyền về khiến hắn thấy lòng như hồ nước phẳng, chẳng chút gợn sóng, mỗi chuyện Vân Sơ làm khiến hắn nghe nói chỉ thấy ngạc nhiên, không có cảm xúc đắc thù gì, tựa hồ chuyện vốn phải như thế.