Q7 - Chương 084: Dấu hiệu của thời đại mới.
Q7 - Chương 084: Dấu hiệu của thời đại mới.Q7 - Chương 084: Dấu hiệu của thời đại mới.
Nếu như không phải thường xuyên có tấu chương của Lý Nguyên Sách đàn hặc Vân Sơ, rất nhiều người trên triều gần như đã quên mất Đại Đường đang tiến hành một cuộc chiến tranh lớn với quy mô một đạo.
Chủ yếu vì cách đánh của Vân Sơ, y không cần bất kỳ thứ gì của triều đình.
Vân Sơ không đòi cấp thêm quân, không đòi cấp thêm lương thực, trên triều chẳng ai thu được lợi gì từ cuộc chiến này, cũng chẳng thiệt hại gì, thế nên quan viên lớn nhỏ nhất trí quên y đi. Khi nào Vân đại tướng quân trở về là chuyện đã xử lý xong.
Bây giờ y còn chưa về chứng tỏ cuộc chiến vẫn tiếp tục, đợi là được.
Đại Đường lớn lắm, chuyện cần họ xử lý nhiều như lông trâu, không cần thiết đặt hết mọi tinh lực vào tây nam, vô số sự thực đã chứng minh gây sự với tên Nhị Bách Ngũ đó chẳng được lợi gì.
Không có tin tức gì là tin tức tốt nhất, chứ nay mất quân, mai thiệt tướng, làm người ta giật mình thon thót, rồi lại chạy ngược chạy xuôi tổ chức gom quân, gom lương thảo thì đau đầu lắm.
Có điều Lý Trị vẫn định đem tin 700 tên hoàn khố phá vạn quân truyền khắp thiên hạ, sở dĩ không nhắc tới 500 ky binh giáp nặng là vì nâng cao sĩ khí, tất nhiên họ vẫn được ghi công. Còn 3000 người Ô Man căn bản không cần nói.
Đại Đường từng có chuyện bách ky phá vạn ky kia kìa, Quả nghị đô úy Tịch Quân Mãi suất lĩnh 120 ky binh tinh nhuệ tập kích Thổ Cốc Hồn, chém chết Thừa Tuyên vương.
Cho nên chuyện này không có gì lạ.
Nhưng một đám hoàn khố phá địch thì quá mới mẻ.
Hoàn khố là cái gì?
Đó là một đám phóng đãng, thứ phế vật suốt ngày lang thang thanh lâu đổ phường, là bại gia tử, là loại vô dụng trong nhà vứt bỏ. Bây giờ đám hoàn khố thành anh hùng, nhất định để lại ấn tượng sâu sắc.
Lý Trị hiếm một lần ngồi trên long ỷ, chủ trì tảo triều, sau khi quần thân bẩm báo sự vụ xong đợi nghe tuyên bố thoái triều, đợi mãi không thấy hoạn quan hô, hoàng đế cũng không rời vị trí.
"Thường Thục Văn!"
Công bộ lang trung Thường Thục Văn đứng ở nửa sau đội ngũ nghe hoàng đế điểm danh mình thì hơi giật mình, toàn bộ nội dung tảo triều không có chuyện gì liên quan tới ông ta, song vẫn vội vàng đi ra, tay ôm hốt bản thi lễ:" Có thần."
Lý Trị thở dài:" Lục lang nhà khanh chiến tử ở Thạch Thành Trường Xuyên."
Thường Thục Văn lòng chấn động, mất một lúc mới điều chỉnh tâm tình:" Vì nước quyên mình là vinh hạnh của nó."
"Con ngươi dũng mãnh vô xong, đối diện với cường địch một mức tiến không quay đầu, chém được sáu mươi bảy thủ cấp, cuối cùng dốc sức chiến đấu mà vong, thật đáng tiếc, thật uy vũ."
Vừa nghe tới đó Thường Thục Văn quỳ sụp xuống bái lạy hoàng đế.
Đại thần trong triều khom lưng với Thường Thục Văn, cùng hô:" Uy vũ!"
Lý Trị lại nói:" Ấm hai con làm thành tín lang, đợi chiến sự tây nam ngừng, quân công xét riêng."
Thường Thục Văn liên tục khấu đầu, khóc lớn không thôi, thường ngày ông ta chẳng thích chẳng quan tâm tới đứa con này, bây giờ lại khóc như bị khoét thịt.
Hai hoạn quan đỡ Thường Thục Văn khóc tới nhữn người rời Tử Vi Điện, đại điện im phăng phác.
"Trần Kim Hoàng!" Lý Trị hô một cái tên nữa:
Xa mã giám sứ Trần Kim Hoàng tâm sự ngổn ngang ôm hốt bản đi ra:" Có thần."
Lý Trị nói nhỏ:" Lệnh lang Trần Ngọc chiến tử ở Thạch Thành Trường Xuyên."
Trần Kim Hoàng quỳ gục xuống, áp chế bi thương khấu đầu với hoàng đế:" Hảo nam nhi của Trần thị phải thế."
"Lệnh lang ở trận chiến Trường Xuyên dũng mãnh vô song, lấy bảy trăm đối diện với vạn địch, thân mang trọng thương vẫn chiến đấu không ngừng, khi máu chảy hết mới thôi, chém địch năm mươi tám, vất vả công cao! Uy vũ vô song."
Quần thần lần nữa khom lưng hô:" Uy vũ!"
Tảo triều ngày hôm đó quần thần tổng cộng hô hai chín lần uy vũ, còn hoàng đế ném ra bốn mốt huân hàm thành tín lang.
Từ khi hoàng đế ở Thái Sơn làm nát trật tự tước vị, khiến huân tước ở Trường An, Lạc Dương nhiều như lông trâu, quý tộc chạy đầy đường như chó.
Nhưng không một ai dám xem thường hôm nay sắc phong bốn mốt thành tín lang cấp thấp, vì đây là lần đầu tiên hoàng đế từ Thái Sơn về lại phong tước.
Trước sự kiện Thái Sơn, cái huân hàm thành tín lang căn bản không cần hoàng đế phong, tới cuối năm một lang quan của lễ bộ cầm chiếu thư đọc một loạt cái tên thế là xong việc.
Lần này đích thân hoàng đế phong tước, lại còn trước mặt văn võ toàn triều, vinh danh anh linh chiến tử, an ủi gia quyến.
29 người này chỉ là con cháu quan viên Lạc Dương, còn 18 người con cháu quan viên Trường An, hoàng đế lệnh lễ bộ thị lang mang chiếu thư hoàng đế, tới từng nhà có tướng sĩ chiến tử tuyên đọc.
Đại thần trong triều thì ngửi ra được chuyện lớn hơn thế, e rằng đây là mở đầu cho đợt phong tước vị mới của Đại Đường, nói cách khác, chỉ có tước hàm được phong từ ngày hôm nay trở đi mới chân chính được hoàng đế thừa nhận.
Những nhà có con cháu chiến tử tất nhiên là cả nhà mặc áo tang, cờ phướn rợp trời, ra sức tuyên truyền sự tích anh dũng của con cháu nhà mình. Những nhà khác có con cháu đi tây nam không ai không mong con cháu mình bình an trở về, như thế trong nhà có được lợi ích lớn hơn.
Vũ Mị ở cung Chiêu Dương bế Thái Bình công chúa trong lòng nghe hết chuyện hoàng đế ở trên triều, nói với Lý Hiền tới thỉnh an:" Trước đó ngươi vốn có cơ hội đi tây nam, giờ không hâm mộ những người đó chứ?"
Lý Hiền trước kia đối diện với Vũ Mị như chuột thấy mèo, bây giờ bình tĩnh đáp:" Bản lĩnh của hài nhi ở văn không ở võ."
"Ngươi biết mình đấy."
"Mẫu hậu quá khen."
Vũ Mị nheo mắt đánh giá:" Gần đây nghe nói ngươi không chân ra ngoài, vậy là vì sao?"
Lý Hiền khom mình:" Hai nhi ở nhà nghiên cứu lời thánh hiền, lĩnh ngộ đại đạo."
Vũ Mịi phất tay:" Lui đi!"
Lý Hiền bái lạy hoàng hậu, đứng dậy bước chân vững vàng rời đại điện.
Vũ Mị cách rèm nhìn Lý Hiền tiêu sái rời đi, lại nhìn Lý Đán thất thần nhìn trời, ôm chặt Thái Bình hơn một chút.
Trước kia nàng cho rằng sinh ra được một thái tử kinh tài tuyệt diễm, những đứa khác ngu xuẩn một chút là chuyện tốt, giờ xem ra mình sai rồi.
Khiến cho nàng bây giờ muốn dùng người không có ai mà dùng, Lý Hoằng không có người đủ sức cạnh tranh, gần đây không tới chỗ nàng nhiều như trước, không còn quá để mẫu hậu vào mắt nữa rồi.
Lý Hiển vung vẩy gậy mã cầu chạy tới bên Vũ Mị khoe:" Mẫu hậu, thái tử cho con gậy mã cầu năm xưa thái tông hoàng đế từng dùng này."
Vũ Mị hời hợt đáp:" Vậy con chơi mã cầu cho tốt, đừng cô phụ cái gậy này."
Lý Hiển hớn hở kéo tay Lý Đán:" Chúng ta cùng đi luyện tập mã cầu thôi."
Nhìn hai đứa nhi tử vô tư vô lo rời cung Chiêu Dương, Vũ Mị bất lực, chẳng muốn trách mắng chúng, lỗi là ở nàng, giờ muốn giáo dục chúng cũng đã muộn.
Thực sự là muộn rồi, Lý Hoằng rất cưng chiều hai đứa đệ đệ này, chỉ cần chúng muốn thì gì không quá đáng là đều đồng ý. Hai đứa này giờ đã quen tiếp nhận ân huệ từ thái tử, hoàn toàn không có sự tự giác của một vương tử có thể tranh giành vương vị. Cơ bản chúng bị Lý Hoằng phế rồi.