Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1559 - Q7 - Chương 085: Hết Thảy Đều Tốt Đẹp. (1)

Q7 - Chương 085: Hết thảy đều tốt đẹp. (1) Q7 - Chương 085: Hết thảy đều tốt đẹp. (1)Q7 - Chương 085: Hết thảy đều tốt đẹp. (1)

Vũ Thừa Tự ưỡn cái bụng to đi vào Chiêu Dương Cung, sắc mặt hồng hào, bước chân kệnh khạng, thần thái có vài phần đắc ý.

Nhìn đứa chất tử này Vũ Mị thở dài lần nữa, thật không tin nổi bây giờ cũng chỉ có hai huynh đệ Vũ thị từng bị coi là vô dụng là này còn có thể giúp nàng giữ chút thể diện.

Những tên khác đều là thứ phế vật đụng việc gì hỏng việc đó, khiến nàng mất mặt.

"Cô mẫu, công tác giải tỏa Hoàng Hậu lý ở Lạc Dương đã xong rồi, lần này tiền giải tỏa chỉ bằng hai thành giải tỏa nam thành Trường An." Vũ Thừa Tự khom người báo:

Đây là lần đầu đem kinh nghiệm kiến thiết Trường An áp dụng ở Lạc Dương, Vũ Mị rất coi trọng sở dĩ tốn tiền ít hơn vì nhiều người muốn nhà không muốn tiền:" Không có lời bất mãn nào chứ?"

"Sao thế được ạ, danh tiếng của cô mẫu có được ở nam thành Trường An phát huy tác dụng, người bị rỡ nhà đều vui mừng, mong đợi nhà mới." Vũ Thừa Tự cười lấy lòng:

"Làm như vậy có một cái lợi, đó là một khi Hoàng Hậu lý kiến thiết xong, tức thì có ngay dân cư đông đúc tấp nập sinh sống, mà đông dân là điều kiện tiên đề để chúng ta khai thác khu thương nghiệp. Tới khi đó căn nhà giá cao ở khu thương nghiệp sẽ vô cùng dễ bán, tiền đầu tư thu về cực nhanh, không cần mất thời gian bồi dưỡng."

"Hôm qua chất nhi chuyên môn mời trướng phòng ở Trường An tới tính toán, lợi ích nơi này sản sinh ra đủ để bù đắp thua lỗ của cô mẫu ở hạng mục nam thành Trường An, thậm chí còn sinh lời."

"Chất nhi cho rằng, bây giờ còn tám thành tiền giải tỏa, chúng ta không nên đợi mà tiếp tục tiến hành hạng mục tiếp theo."

"Chỉ cân làm việc chú tâm, không cần lo xảy ra vấn đề, có thể đem hình mẫu Hoàng Hậu lý này phát triển ở Lạc Dương, Dương Châu, Tấn Dương."

Lý lẽ rõ ràng, trình bày rành mạch, lời nói tự tin chắc chắn, Vũ Mị vẫn có chút không dám tin, nàng nheo mắt đánh giá Vũ Thừa Tự, tên này chỉ trong vòng nửa năm béo hẳn lên, nàng biết đó là hậu quả việc liên tục giao thiệp với thương cổ, yến tiệc không thể tránh. Tuy thế con người không vì tiền tài mà xốc nổi phù phiếm, lại càng có cảm giác vững vàng hơn, Vũ Mị cố tình hỏi:" Không nghe thấy ngươi nhắc tới Trường An."

Vũ Thừa Tự liên tục xua tay:" Cô mẫu, chúng ta nên bỏ Trường An , Trường An tuy phồn vinh, nhưng phóng mắt khắp Đại Đường thì không đáng luận."

Vũ Mị mặc dù tán đồng với điều này, nhưng bên ngoài lại khẽ hừ một tiếng:" Cứ tưởng Vân Sơ không có mặt ở Trường An thì các ngươi to gan hơn, không ngờ các ngươi sợ y tới tận xương tủy rồi."

Vũ Thừa Tự ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:" Nếu cô mẫu phái chất nhi tới Trường An, chất nhi sẽ đi, nhưng ắt sẽ là một cuộc tranh đấu sống chết, mà phần thắng không cao, nguy cơ lại rất lớn. Không bằng chuyển ánh mắt sang nơi khác, lực cản ít hơn, ích lợi thu được không thua kém là bao."

Vũ Mị thả Thái Bình ra cho nó chạy nhảy:" Ngươi phải hiểu, ý nghĩa của Trường An không phải ở kiếm tiền."

Vũ Thừa Tự chắp tay:" Cô mẫu, Trường An là nơi quy tụ của huân quý, quan tước, quan hệ chẳng chịt, ngay bách tính bình thường, nói không chừng cũng là thân thích xa của quan lớn trên triều."

"Mười phần ân huệ cô mẫu đưa ra ở Trường An, người ta cảm tạ chưa chắc được bảy phần."

"Nhưng cô mẫu đưa ra ba phần ân huệ ở châu phủ khác, người ta cảm kích mười phần. Bỏ qua 500 quan ở Trường An không kiếm nổi một chức viên lại tòng thất phẩm, nhưng ở châu huyện, cô mẫu có trong tay một huyện lệnh, bỏ 5000 quan, đây là số tiền có thể thúc đẩy cả gia tộc hưng vượng rồi."

Vũ Thừa Tự trở nên thông minh hơn rồi, không phải là trí tuệ hắn nâng cao mà là nhận thức của hắn thay đổi.

Con người thường rất khó thoát ra khỏi vòng tròn nhận thức của mình, dẫn tới cực hạn trong lối tư duy, từ khi bị Vân Sơ cho mấy trận đòn khắc cốt ghi lòng, hắn đã đột phá được giới hạn nhận thức của mình. Không thế không được.

Vì Vân Sơ mỗi lần đánh huynh đệ họ là đánh tàn bạo, đánh không nương tay, đánh thừa sống thiếu chết, vì tránh bị đánh, hoặc hạn chế bị đánh, tư duy của hai huynh đệ họ dũng mãnh tìm lối thoát. Một lần không ăn thua, hai lần không ăn thua, đến lần thứ ba...

Bọn họ đã thành huynh đệ Vũ thị như bây giờ lúc nào không hay.

Khi an toàn tĩnh mạng có thể bị uy hiếp bất kỳ lúc nào, tiềm năng của con người thúc đẩy tối đa, điều động mọi cơ năng của thân thể để chống lại nguy hiểm đó.

Cho nên mới nói, thành viên đội bóng đá quốc gia Trung Quốc nên chọn từ những tội phạm tử hình cường tráng, loại đá không tốt là xử bắn. Chứ không phải đi lựa chọn từ đám thiếu gia ăn hải sâm, chọn sai người thì đừng mong kết quả.

Khi Vũ Thừa Tự nhận được sự tán đồng của hoàng hậu từ cung Chiêu Dương đi ra, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, da ánh lên mỡ màng, quan bào đỏ rực lại thêm ánh mặt trời, trông hắn như đang bốc cháy.

Hoằng Văn quán học sĩ Lưu Y Chi, trứ tác lang Nguyên Vạn Khoảnh từ bắc môn đi vào, bọn họ cũng tới bái kiến hoàng hậu, vừa nhìn thấy Vũ Thừa Tự đều khom lưng gọi hầu gia, cung kính vô cùng.

Vẻ mặt kiêu ngạo của Vũ Thừa Tự từ lúc thấy người khác là biến mất ngay, lấy cuốn Liệt Nữ Truyện mà Lưu Y Chi vừa biên soạn xong, lật xem vài trang:” Tiên sinh đại tài, nội dung thì ta không dám khen chê, nhưng ở chất lương ¡in ấn, có chút kiến nghị, không biết có nên nói không?"

Lưu Y Chi khách khí nói:" Hầu gia nói đùa rồi, ngài nhận ra chỗ nào không ổn cứ chỉ bảo."

Vũ Thừa Tự cuộn cuốn cách lại nắm trong tay:" Cuốn sách này quá lớn, ta nắm trong tay còn thấy không thoải mái, nói gì tới tay nữ tử. Liệt Nữ Truyện vốn soạn ra cho nữ tử đọc, mà số nữ tử đọc sách biết chữ không nhiều, nên cần lấy đơn giản dễ đọc làm chính.”

"Thêm nữa sách nữ tử nên dùng khắc chìm, chớ cưỡng cầu mà dùng khắc nổi, như thế chữ thì đúng là rõ rồi, nhưng lại khiến đám đông hồng tiên sinh chỉ trích, không cho nữ quyến trong nhà đọc, thế thì được chẳng bằng mất."

"Chưa nói nữ tử nên thể hiện ra một mặt khiêm tốn, ôn nhu, chế tác sách nhỏ hơn chút mới tốt."

"Có điều phần trang bìa nhất định phải tỉnh xảo, mỗ cho rằng có thể lấy đồ thêu làm trang bìa, như thế cuốn sách này có thể cho vào đồ cưới, thể hiện nữ tử đó lập thân thanh bạch, đọc sách hiểu lý."

"Cuối cùng mỗ cho rằng Lưu công chớ vội hiến sách này lên hoàng hậu, nên đem tới giếng nước, giảng cho bà già phụ nhân nghe, nếu họ có thể hiểu mới thực sự là sách tốt, đáng lưu hành thiên hạ."
Bình Luận (0)
Comment