Q7 - Chương 086: Hết thảy đều tốt đẹp. (2)
Q7 - Chương 086: Hết thảy đều tốt đẹp. (2)Q7 - Chương 086: Hết thảy đều tốt đẹp. (2)
Không ngờ một tên hoàn khố nổi danh phóng túng, bất học vô thuật lại dám mở miệng ra chê bai tác phẩm của mình, trứ tác lang Nguyên Vạn Khoảnh hừ mũi:" Đám người đó thì hiểu cái gì, sách tốt hay xấu không do đám phụ nhân ngu dốt quyết định."
Vũ Thừa Tự thấy Lưu Y Chi cũng tỏ vẻ không vui thì cười ha hả, ngang nhiên cho sách vào ống tay áo bỏ đi, về phần Lưu Y Chi, Nguyên Vạn Khoảnh không có sách hiến lên hoàng hậu thì hắn chẳng bận tâm.
Lưu Y Chi thở dài:" Về phủ thôi, đợi ngày khác hiến sách lên hoàng hậu là được, hôm nay thật xúi quẩy."
Nguyên Vạn Khoảnh nghiến răng phẫn nộ:" Nếu kẻ này không phải chất nhi của hoàng hậu, hôm nay mỗ không bỏ qua."
Người ta nói gì sau lưng mình Vũ Thừa Tự chẳng bận tâm, chỉ cần không chửi mắng trước mặt hắn thì hắn coi như không tồn tại. Trong mắt hắn thì Lưu Y Chị, Nguyên Vẫn Khoảnh chỉ là hai tên Nho sinh đọc sách nhiều đọc thành bọn ngốc thôi.
Sách viết cho bách tính, đương nhiên phải lấy dễ hiểu, tiện lưu truyền đặt lên hàng đầu, nếu dùng thứ văn chương đau đầu đến hắn xem còn hoa mắt nói gì tới bách tính hiểu, nghe không hiểu, hoàng hậu đưa ra loại sách đó có ý nghĩa gì.
Vũ Thừa Tự hiểu rất rõ, chỗ dựa của hai huynh đệ họ ở đâu, đó chính là hoàng hậu, nếu hoàng hậu sống tốt, huynh đệ họ tha hồ ngông nghênh, nếu hoàng hậu gặp chuyện không may, huynh đệ bọn họ sẽ chết thảm hơn lợn.
Cho nên chỉ cần giúp được hoàng hậu, Vũ Thừa Tự cho rằng huynh đệ bọn họ phải dốc toàn lực mà làm, người khác giúp hoàng hậu là vì vinh hoa phú quý, bọn họ giúp hoàng hậu là vì cái mạng.
Xuất phát điểm khác nhau, tinh lực bỏ ra cũng không tương đồng.
Ở tây nam xa xôi cũng có một người đang ra sức phấn đấu vì tính mạng của mình.
Bì La Các tới đại trại của Vân Sơ đã năm ngày rồi, ăn ngon ngủ đủ, không phải lo lắng gì cả, vậy mà bệnh của hắn mãi không lành, khi đi vẫn chẳng thể nào thẳng được, hay chóng mặt hoa mắt. Hắn rất cố gắng uống thuốc, cố gắng luyện tập, đều vô ích, cảm giác đó không hề giảm bớt chút nào.
Vân Sơ quyết định giúp hắn chữa trị, nếu chữa trị không hiệu quả thì chặt đầu hắn cho rồi. Một người sống trong núi rừng mà đi còn không vững thì là phế vật, trong mắt Thịnh La Bì cũng không có giá trị gì.
Có điều bệnh liên quan tới đầu óc, Vân Sơ cũng chẳng trị được.
Vì thế chỉ còn liệu pháp trực tiếp nhất là lấy máu, khi đó đầu thiếu dưỡng khí, nói không chừng sẽ tốt lên. Nếu lấy máu cũng không tác dụng thì chỉ còn cách dùng búa đập vào đầu hắn thôi.
Nguyên lý chữa trị bằng búa giống TV không lên thì đập vài cái ấy.
Kỳ thực đây cũng là cách trị liệu thường dùng của vu bà tây nam.
Bì La Các biết Vân Sơ muốn chữa trị cho mình thì đồng ý ngay, bản thân hắn cũng tự biết, mình mà không khỏe lại thì chết chắc, dù Vân Sơ không giết mình thì hắn không cách nào sống được.
Vân Sơ ước chừng thể trọng của Bì La Các, sau đó sai quân y bắt đầu lấy máu hắn, máu từ cổ tay chảy ròng ròng vào chậu. Chốc lát sau đã chảy được nửa chậu máu, sắc mặt Bì La Các tới nhợt, bắt đầu toát mồ hôi, quân y nhìn Vân Sơ, theo kinh nghiệm của ông ta thì người này sắp hôn mê rồi.
Thế nhưng Vân Sơ không có phản ứng gì, não bộ của Bì La Các bị thương rất nặng, phải dùng biện pháp mạnh mới được. Đợi khi Bì La Các hoàn toàn hôn mê, Vân Sơ mới bảo quân y ngừng lấy máu.
Vân Sơ thực lòng hi vọng hắn có thể sống khỏe mạnh, nếu không vụ đầu tư này hỏng mất.
Bì La Các hôn mê liền hai ngày, sau khi tỉnh lại hốc mắt hõm sâu, mặt mày vàng vọt, yếu ớt vô cùng. Có điều theo lời miêu tả ngắt quãng của hắn thì sau khi lấy máu, triệu chứng hoa mắt đã không còn, đây là một tín hiệu tốt.
Vân Sơ đích thân tới thăm Bì La Các, chẳng biết bằng cách thần kỳ nào, tên này đúng là khỏe hơn thật, vậy thì kế hoạch cũ vẫn tiếp tục, không cần điều chỉnh gì cả. Tây nam là chiến khu, bởi thế trong thời gian Vân Sơ vào rừng, phủ binh các nơi ở Kiếm Nam Đạo cũng tích cực mở rộng ra ngoài. Vân Sơ không cho phép tái diễn chuyện Thành Đô hơi một chút bị uy hiếp nữa.
Cũng vì đây là chiến khu khiến cho mậu dịch trong Thục với các bộ ở Tây Nam ngừng hoàn toàn, không còn vật tư cung ứng từ Thục, cuộc sống các bộ ngay lập tức trở nên gian nan.
Muối, vải, bông, các loại đồ sắt, những thứ hàng vô cùng quan trong không còn.
Kỳ thực Vân Sơ chỉ cấm giao dịch ở các thảo thị tử thôi, các tộc trưởng tây nam muốn giao dịch với Đại Đường vẫn còn cách, đó là chợ giao dịch mà y thiết lập ở Đô Giang Yển, bọn họ phải tới đó giao dịch.
Ai không oán thù gì với Đại Đường tất nhiên là thoải mái tới giao dịch, không hạ chế số lượng, miễn họ có đủ hàng trang đổi. Các bộ tộc có thù oán với Đại Đường tất nhiên không dám tới.
Vân Sơ cũng không cấm con đường giao dịch cuối cùng của họ, đó là những bộ tộc không dám tới giao dịch thì có thể ủy thác các bộ tộc khác quan hệ mật thiết bới Đại Đường giao dịch thay.
Nhưng giao dịch thay này viết đầy nước mắt thương nghiệp.
Tích góp tài phú của người tây nam không nhiều, giới hạn lương thực an toàn của họ rất mỏng manh, chỉ cần có chút thiên tai nhân họa nào cũng có thể là họa hủy diệt.
Vì thế những bộ tộc vốn thân cận với Đại Đường trong thời gian qua đã lớn mạnh rõ ràng, cùng lúc đó bộ tộc xung đột với Đại Đường đi xuống mau chóng.
Cán cân lực lượng giữa các bộ tộc tây nam phát sinh biến hóa dẫn tới xảy ra những vụ sáp nhập cưỡng chế, đó là quá trình đầy bạo lực. Ngày tận thế của những bộ tộc ngày trước đối địch với bộ tộc gần gũi với Đại Đường đã tới.
Vân Sơ tới tây nam, nhìn có vẻ không làm gì cả, nhưng cách cục chính trị toàn bộ vùng tây nam bất tri bất giác phát sinh biến đổi cực lớn. Những bộ tộc vốn hùng mạnh đang yếu đi, còn bộ tộc yếu bắt đầu mạnh lên.
Dưới cục diện đó, báo thù rửa hận là việc mà các bộ tộc mạnh lên chắc chắn làm. Kinh doanh lũng đoạn dù nhỏ tới đâu cũng thu được lợi ích lớn, chưa nói tới lũng đoạn ở tầng cấp quốc gia. Sở giao dịch Thành Đô dưới sự chủ trì của Hoắc Thành đang hồi sinh nhanh chóng, mà sự hồi sinh này tác động tới Trường An, Dương Châu.
Vân Sơ nằm trên ghế tựa, bên cạnh có trà do Lý Tư vừa mới pha xong, sau lưng có con voi mẹ đứng che nắng cho y, trước mặt là Bì La Các đang chập chững tập đi.
Lần này tốt rồi, hắn rốt cuộc có thể đi theo đường thẳng.
Vân Sơ hớp một ngụm trà, nhàn nhã nhìn mặt trời sắp lặn, mọi quân cờ của y đã vào vị trí, hết thảy đều rất tốt đẹp.