Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1562 - Q7 - Chương 088: Luận Thất Cầm Mạnh Hoạch. (2)

Q7 - Chương 088: Luận thất cầm Mạnh Hoạch. (2) Q7 - Chương 088: Luận thất cầm Mạnh Hoạch. (2)Q7 - Chương 088: Luận thất cầm Mạnh Hoạch. (2)

Lý luận này của Trương Đông Hải cũng hợp lý lắm, Vân Sơ gật gù:" Hẳn là thế, Gia Cát vũ hầu năm xưa bình định tây nam thiếu nhất là thời gian, vì khi đó liên minh giữa Thục và Đông Ngô đã tan vỡ, Tào Ngụy thì rình rập đất Thục, không cho ông ấy cầm quân ở lại tây nam lâu ngày."

"Nếu ông ấy tiến vào tây nam từ tháng 11 như chúng ta, chiếm được thiên thời, man tộc ắt không dám chống trả mà rút sâu vào trong rừng. Như vậy bình định tây nam không thể hoàn thành trong thời gian ngắn."

"Cũng chỉ có cách tiến quân vào lúc không được cả thiên thời địa lợi, man tộc mới dám quyết chiến với quân Thục."

"Mạnh Hoạch bị bắt rồi lại thả, không đơn giản chỉ là sách lược chiêu an của vũ hầu. Mà Mạnh Hoạch vì chiến bại, địa vị man vương lung lay, nếu hắn quay trở về mà nhẫn nhục trốn đi, ắt bị các tù trưởng khác coi khinh, địa vị sẽ không giữ nổi."

"Muốn giữ được vị trí của mình, Mạnh Hoạch cần một trận thắng giòn giã mới được."

Trương Đông Hải thắc mắc:" Đại soái sau khi Mạnh Hoạch thất bại nóng lòng báo thù ngay còn hiểu được, nhưng mà hắn thua tận bảy lần, kẻ này sao ngu xuẩn tới mức đó được cơ chứ, nếu hắn thông minh hơn, kế sách của vũ hầu đã không thành."

"Sai rồi, Mạnh Hoạch không ngu xuẩn như ngươi nghĩ đâu, thân là man vương, hắn phải có thủ đoạn của mình." Vân Sơ lắc đầu:" Nhưng Vũ hầu cũng đọc được suy tính từ hắn, ngươi nhìn mấy trận đầu, hắn không dùng thê tử thì đệ đệ, có thể nói là hắn thực sự muốn giành chiến thắng."

"Vũ hầu càng tuyệt diệu hơn, mỗi lần chỉ giết bộ thuộc của Mạnh Hoạch, người thân của hắn lại thả về, chính là để yên lòng Mạnh Hoạch."

"Thất bại vài lần, hao binh tổn tướng, thế lực giảm mạnh, Mạnh Hoạch dù có cứng đầu tới mấy, khi đó cũng phải làm theo ý vũ hầu. Đó là vì địa vị man vương của mình, dụ những thế lực khác của tây nam lọt vào bãy của vũ hầu." Trương Đông Hải hiểu ra:" Đại soái nói Mạnh Hoạch biết trúng bẫy vẫn cố ý à?"

"Đúng vậy, những người nghĩ Mạnh Hoạch ngốc mới thực sự là kẻ ngốc." Vân Sơ cảm thán, chuyến đi này của y học hỏi từ Gia Cát Lượng rất nhiều:" Ngươi xem lại lịch sử sẽ thấy, mấy trận chiến sau đó, Mạnh Hoạch lấy vị trí man vương làm mồi nhử lừa gạt Lão Đinh Quân, Mộc Lộc đại vương, quân giáp mây, lần lượt ra tay rồi tất cả đều bại dưới tay Gia Cát vũ hầu, có thể nói chết không chỗ chôn thây."

"Các bộ tộc có thế lực lớn bị vũ hầu diệt hết, vị trí nan vương của Mạnh Hoạch vững như Thái Sơn, vì thế vũ hầu đạt được mục đích nhanh chóng bình định tây nam."

"Sau cùng Gia Cát vũ hầu và Mạnh Hoạch cùng nhau diễn một màn đại đoàn viên, từ đó vũ hầu uy chấn tây nam, khiến nơi này mấy trăm năm không ai dám xưng anh hùng."

Trương Đông Hải nuốt nước bọt:" Mạt tướng cho rằng thủ đoạn bình định tây nam của đại soái có thể sánh ngang với Gia Cát vũ hầu."

Vân Sơ thương hại nhìn Trương Đông Hải, bất ngờ mắng chửi:" Không, ta kể chuyện này không phải để ngươi tâng bốc ta, mà để dạy cho ngươi một đạo lý, thứ ngu xuẩn như ngươi không nên cầm quân tác chiến, càng không nên tùy tiện suy đoán tâm tư bản soái, rắm chó gì cũng kể với triều đình."

Lý Tư ở bên dù che miệng vẫn phát ra tiếng cười khúc khích, Trương Đông Hải líu lưỡi mất một lúc, nhưng người chửi hắn ngu xuẩn là nhân vật khiến hắn chút xíu tức giận cũng không sinh ra được:" Mạt tướng có nói gì linh tinh với triều đình đâu."

Vân Sơ hừ một tiếng:" Đám Vân Cẩn không nên xuất hiện trong mật tấu."

Trương Đông Hải uất hận đấm ngực:" Thế tử đánh một trận tuyệt đẹp như vậy mà mạt tướng không nói thì nói cái gì?”

Vân Sơ ngửa mặt lên trời thở dài, lại lần nữa nhớ thời Ôn Nhu làm phó tướng cho mình.

Theo tin tức Ân Nhị Hổ thu thập được, trong thời gian Vân Sơ rồi khỏi Trường An, lão thần tiên đã hai lần được hoàng đế gọi tới xem bệnh rồi.

Sức khỏe hoàng đế ngày càng kém, lúc này đám Vân Cẩn không nên xuất hiện trong mắt hoàng đế, dù xuất hiện thì cũng nên biểu hiện hết sức bình thường mới được, thời đại của bọn chúng, ít nhất phải mười năm nữa mới tới.

Trương Đông Hải len lén nhìn sắc mặt Vân Sơ:" Đại soái, mạt tướng thấy tên Bì La Các cũng khôi phục kha khá rồi, có nên thả hắn về động Man Long không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Hắn hao tổn cả khí huyết, làm sao khôi phục nhanh như vậy được?"

"Mạt tướng thấy hắn len lén múa đao, dứt khoát là không yếu như bề ngoài vậy đâu, hắn đang che giấu, nên cho hắn về động Man Long thôi." Trương Đông Hải dù sao cũng là một tên mật điệp, ở loại chuyện này hắn không lơi lỏng:" Trận chiến Thạch Thành đám thế tử đã đánh cho người Thoán sợ vỡ mật, Thoán Duyên Thọ dâng tấu thỉnh tội rồi. Mạt tướng cho rằng nên phái sứ giả đi, lệnh Thoán Duyên Thọ cống hiến lương thảo cho thế tử."

"Không cần thiết." Vân Sơ xua tay:" Nếu đám bọn chúng cần ta hỗ trợ thì sẽ nói, nếu không ta cũng không can thiệp.

Nếu lần trước không phải Lý Tư khóc lóc quá khiến y phái đi 500 tinh ky, đám Vân Cẩn đã không lập kế hoạch tác chiến kia rồi.

Trương Đông Hải ngạc nhiên:" Nay thế tử chỉ huy tới mười vạn Ô Man, không cung ứng lương thảo làm sao tác chiến được?"

Vân Sơ đưa tay ra ngoài mái hiên, mưa đã ngừng, một chiếc cầu vồng rực rỡ bắc ngang qua con sông sáng lấp lãnh, đẹp không kể siết.

Trương Đông Hải thấy Vân Sơ không đáp thì ý thức ngay được mình nói lời ngu ngốc rồi, vất vả suy nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh:" Mạt tướng hiểu rồi, lưu khẩu phải đói bụng mới đúng, không đói thì thành quan binh..."

Vân Sơ chưa nói gì thì Lý Tư đã chạy ra hiên, hét lên:" Hà Triệu, Hà Triệu, tên chết tiệt ngươi đâu rồi..."

Vân Sơ mặt lạnh xuống:" Con gọi hắn làm gì?"

"Bản cung muốn hắn lập tức thỉnh lệnh với a gia, dẫn bộ hạ tới chỗ Mỹ Ngọc Nhi nghe lệnh." "Chỉ một lần không được phép có lần thứ hai."

Lý Tư nghiến răng:" Hắn mà không đi, bản cung cho hắn tới Bắc Hải chăn dê bốn mươi năm."

Vân Sơ hít sâu một hơi bảo Trương Đông Hải:" Ngươi đi làm việc đi, lão tử phải dạy con rồi."

"Đại soái, không được, công chúa điện hạ ..." Trương Đông Hải giật nảy mình, vừa nói một nửa đã bị Vân Sơ đá lăn xuống đất, An Định công chúa thì bị kéo vào nhà đóng cửa lại, hắn vội vàng bịt chặt tai chạy mất, hắn không nghe gì không thấy gì, chuyện này hắn nhất định giữ chặt mồm, không bao giờ kể ra:
Bình Luận (0)
Comment