Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1563 - Q7 - Chương 089: Động Man Long Khó Tìm. (1)

Q7 - Chương 089: Động Man Long khó tìm. (1) Q7 - Chương 089: Động Man Long khó tìm. (1)Q7 - Chương 089: Động Man Long khó tìm. (1)

"Không kịp rồi, không kịp rồi, không kịp rồi..."

Bì La Các miệng liên tục lẩm bẩm cái gì đó, đồng thời nhanh chóng chạy xuyên qua rừng cây rậm rạp. Có điều nói cho cùng hắn là một người bệnh mới lành, thêm vào mất máu quá nhiều, thân thể hắn không theo kịp tâm ý, vấp ngã dúi dụi mấy lần, nhưng hắn vẫn nhanh chóng bò dậy chạy tiếp.

Lúc này đây ngoài đi đường ra, trong lòng Bì La Các không có việc gì khác.

Bất kể như thế nào hắn cũng phải tới được động Man Long trước khi đội ngũ người Ô Man do người Đường chủ đạo kéo tới giao chiến với động Man Long.

Chỉ có cách giúp Man Long chiến thắng đám người Ô Man này, hắn mới có cơ hội về Thương Sơn Nhị Hải làm Nhị vương tử.

Những cơn mưa tháng ba đổ xuống làm rừng rậm rất náo nhiệt, mà náo nhiệt nhất là đỉa, những còn đỉa mới sinh chỉ bằng cái móng tay đang khao khát lớn lên. Mỗi khi Bì La Các đi qua, những sinh linh bé nhỏ này đều cố gắng vươn dài người ra, ý đồ tiếp cận Bì La Các, càng có một số quyết đoán thả mình từ nơi cao xuống, muốn thân thiết với hắn một phen.

Thế nhưng những sinh linh bé nhỏ này thất vọng rồi, chúng không rơi lên Bì La Các, mà rơi lên người con dê bị cạo sạch lông.

Bì La Các hờ hững nhìn đỉa bâu đầy con dê nhỏ bôi máu, tháo thừng buộc chân nó ra, con dê điên cuồng lao vào rừng, hắn đợi thêm chốc lát mới bước qua khu rừng lá rộng nguy hiểm đó.

Đợi khi Bì La Các đi xuyên qua phía bên kia của khu rừng, đốt một đống lửa giữa mảnh đất trống, tức tốc cởi sạch y phục, dùng cành tây cháy dí vào những con đỉa bàm vào người.

Đỉa liên tục rơi xuống, Bì La Các dẫm lên từng con, thân thể chúng vỡ toác, nhưng không có mấy máu.

"Dùng người Bặc vẫn tốt hơn." Bì La Các lẩm bẩm, đem y phục hơ trên lửa, một lúc sau có không ít những con đĩa từ góc kín chui ra, rơi xuống đống lửa nổ tanh tách.

Xác định trong y phục không có đỉa nữa, Bì La Các mới mặc vào, ngồi trên một tảng đá chợp mắt.

Đợi khi rừng cây lá rộng sau lưng không có động tĩnh gì, chắc chắn không bị bám theo, Bì La Các mới tới con suối nhỏ, ngược dòng đi lên.

Bước chân Ôn Hoan dừng lại ở đầu bên kia của rừng cây lá rộng, nhìn những con đỉa vì hắn tới mà không ngừng co duỗi mình, ngăn cản người Ô Man tiến lên, hắn không khỏi sởn hết gai ốc.

Hắn không làm cái chuyện dùng người sống làm mồi nhử dụ đỉa.

Trong rừng sâu muốn tìm một mảnh đất cao khô ráo để cắm trại không phải chuyện đơn giản, hơn nữa càng đi sâu về phía tây nam, khí hậu càng nóng, các loài độc trùng trong rừng không ngừng gia tăng.

Thậm chí nếu không có người Ô Man đương địa dẫn đường, bọn họ chẳng né tránh được những nguồn nước trông thì rất trong, nhưng chẳng thể dùng để ăn uống.

Vân Cẩn ước chừng túi lương khô của mình, nói:" Có thể duy trì được ba ngày nữa, nhưng phải tiết kiệm chút."

Lý Thừa Tu nhai cam thảo xoa dịu cái bụng chẳng mấy khi ăn no, bọn họ quá đông cho nên kiếm lương thực vô cùng gian nan:" Không tìm ra được động Man Long thì nguy mất, chúng ta khó mà đi qua được khu rừng hơn ba trăm dặm này."

Địch Quang Tự nhìn khu rừng rậm mênh mông phía trước, rốt cuộc cảm thụ được sự đáng sợ ở nơi này, kỳ vọng nói:" A Hoan đã bám theo Bì La Các, hẳn có tin tức tốt truyền về, chỉ cần tìm được động Man Long, chúng ta sẽ có được tiếp tế, cũng có được nơi an toàn để nghỉ ngơi."

Vân Cẩn không lạc quan như thế:" Nếu có tin thì sớm có rồi, đến giờ còn chưa có chứng tỏ tên Bì La Các đó đang đi vòng quanh nhử mồi, nói cho cùng hắn không phải kẻ ngốc."

Bắt đầu từ nơi này là địa bàn của người Bạch Man, người Ô Man chưa từng bước chân tới, nên bọn họ không biết gì, đại quân mới bị cầm chân, nếu không có phương hướng đại khái do thương đội Lưu Xuân Phong đi trước thăm dò báo lại thì lúc này đây bọn họ lạc đường rồi.

Lại đợi thêm một lúc vẫn không có tin tức của Ôn Hoan, mặt trời đang ngả về phía tây, Vân Cẩn quyết đoán nói:" Chúng ta từ bỏ động Man Long, tới Diêu Châu."

Lý Thừa Tu ngăn cản:" Làm vậy là đi vào vết xe đổ của Chương Cừu Hiếu Phương, ông ta ỷ vào thiết giáp vô địch của Đại Đường đánh thẳng tới Thương Sơn Nhị Hải, kết quả bị Man Long chặn đường lui, chết không chỗ chôn."

Địch Quang Tự cảm thán:" Người Đường nói tới Chương Cừu Hiếu Phương đều mắng ông ta ngu xuẩn, nay chúng ta gặp phải vấn đề tương tự mới hiểu, nhiều chuyện căn bản không có lựa chọn."

"Chương Cừu Hiếu Phương há chẳng biết có nguy hiểm, nhưng quân lệnh đã đưa ra, không cho ông ta thời gian thong thả tìm đường. Với lại nơi này đường đi khó khăn, không tiếp tế kịp thời được, chúng ta không nhanh chóng quyết định, tới lúc lương thực mang theo cạn kiệt cũng sẽ đi vào vết xe đổ của ông ta."

"Các ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Lý Thừa Tu hắng giọng:" Chuyện người Ô Man không biết, có lẽ người Thoán biết đấy."

Địch Quang Tự biết hắn nói tới ai, cân nhắc một lúc, không nói gì, cứ thế rời đi.

Tử Kỳ A Quả sau khi biết đám người Vân Cẩn hạ lệnh không cho giết phụ nhân trẻ nhỏ thì dẫn người lẽo đẽo theo phía sau bọn họ, chờ nhặt người.

Đợi thêm một lúc thì Ôn Hoan dẫn mấy chục người Ô Man quay về, nhìn sắc mặt của hắn là biết kết quả, Vân Cẩn và Lý Thừa Tu cùng thở dài.

Ôn Hoan từ trong rừng đi ra, kiểm tra thân thể cẩn thận, không phát hiện ra có đỉa bám vào người mới lấy một cành cây vẽ một tấm bản đồ đơn giản trên mặt đất:" Chỉ có thể xác định được động Man Long ở phía nam, với tình trạng thân thể của Bì La Các sẽ không cho hắn đi đường vòng quá lớn."

Vân Cẩn nói:" Chúng ta chỉ có ba ngày thôi đấy, ngươi có chắc không?” "Tám phần, nhưng vẫn mạo hiểm lắm." Ôn Hoan rạch một vòng quanh vị trí hắn nghi ngờ là động Man Long:" Tới này trừ một vạn quân Bì La Các đưa tới, Thịnh La Bì không có động tĩnh gì, lực lượng chúng còn rất đông, chúng ta đi sâu hơn thì bốn phương tám hương sẽ có vô số cặp mắt nhìn vào."

"Quyết định không tốt thì vẫn tốt hơn không quyết định, cứ theo dự đoán của ngươi, mai chúng ta xua quân nam hạ." Vân Cẩn dứt khoát nói:
Bình Luận (0)
Comment