Q7 - Chương 090: Động Man Long khó tìm. (2)
Q7 - Chương 090: Động Man Long khó tìm. (2)Q7 - Chương 090: Động Man Long khó tìm. (2)
Theo sau một đám lưu khấu hung ác, lại có một đám nữ tử tráng kiện, những nữ tử này không muốn dính líu tới đám lưu khấu, nhưng lại thích kiếm chác lợi ích từ đám lưu khấu.
Mới đầu thì bọn họ chỉ thích thu dọn những thôn trại bị đám lưu khấu phá hoại, nhặt nhạnh những thứ đồ dùng được mà đám lưu khấu bỏ sót, sau đó một đám phụ nhân trẻ nhỏ như đàn kiến tha đồ vê.
Những người còn lại tiếp tục theo dấu chân đám lưu khấu đi nhặt đồ.
Lâu dần đám lưu khấu cũng đã quen với sự tồn tại của những phụ nhân đó, nhiều tên còn đem đồ mình cướp được chia cho những phụ nhân, mà những phụ nhân kia thì không có gì để trao đổi.
Thế là bọn họ dùng vốn liếng cổ xưa nhất ra làm ăn với đám lưu khấu.
Hai tháng trôi qua, hàng hóa trong tay những phụ nhân kia ngày một nhiều, còn đám lưu khấu ngày một ít.
Địch Quang Tự cho rằng Tử Kỳ A Quả sẽ nghiêm cấm loại giao dịch này, rõ ràng là hắn nhầm rồi, đây là cách mưu sinh của người ta, hai bên tình nguyện, tại sao phải ngăn cản.
Nghe Tử Kỳ A Quả nói thế, Địch Quang Tự tiếc bao nhiêu đồ mình tặng nàng, kết quả là chỉ được nắm tay, ôm eo, hôn một cái còn tê liệt nửa ngày, đúng ngu không để đâu cho hết.
Số vật tư đó đáng đẻ mấy đứa con rồi mới đúng.
"Nàng biết động Man Long ở đâu không?" Địch Quang Tự mỗi lần thấy Tử Kỳ A Quả là bất giác nhìn cánh môi hồng hồng của nàng:
Tử Kỳ A Quả ngồi bên đống lửa, nàng đang nước thông, bận lắm, không rảnh để ý tới Địch Quang Tự. Quả thông ở nơi này bọc nhân bên trong rất chặt, không đốt không cách nào nạy được những cái vảy cứng như giáp của nó. Địch Quang Tử bới trong tro ra một quả thông đã nướng cho vảy nở ra, đặt trên cái gậy gỗ bác ngang bẻ mạnh mấy lần, nhân thông bên trong rơi ra:" Giờ đã là tháng ba rồi, nàng kiếm đâu ra nhiều quả thông thế?"
Tử Kỳ A Quả chỉ trên đầu.
Địch Quang Tự nhìn theo hướng ngón tay của nàng, phát hiện đỉnh đầu có một đàn sóc đứng trên cành cây dậm chân chửi mắng họ:" Nàng cướp thức ăn của bọn sóc à?"
Tử Kỳ A Quả gật đầu.
Thấy nàng chẳng thèm để ý tới mình, Địch Quang Tự lại xót bao nhiêu đồ tốt mình đem tặng, từ sau chuyện đó, Tử Kỳ A Quả không nói chuyện với hắn nữa.
Nếu sớm biết tặng đồ đi lại có kết quả này, Địch Quang Tự tuyệt đối không làm ra vẻ thiếu gia lắm tiền làm gì, giờ hối hận cũng muộn rồi. Giờ trên người hắn trừ ít lương khô, một quả lôi hỏa đạn giữ mạng, một thanh đao, cơ bản là hết rồi.
Đợi khi Địch Quang Tự cứ thế hậm hực giúp mình xử lý hết quả thông, Tử Kỳ A Quả mới nói:" Động Man Long là đất dã nhân, là đám người Bạch Man hung hãn nhất, bọn chúng không trồng trọt, thi thoảng cũng đi săn, chúng kiếm ăn chủ yếu bằng việc các ngươi đang làm. Cho nên các bộ lạc xung quanh đều rất hận chúng."
"Chúng biết người ta không ưa mình, cho nên xây dựng bộ lạc trong hang động sâu, nghe nói có thể ở được mười vạn người."
Địch Quang Tự lắc đầu:" Bọn ta đã khảo sát địa hình phụ cận rồi, dưới tình huống không canh tác, tự cung tự cấp, tài nguyên nơi này nhiều lắm nuôi sống được hai vạn người. Đó còn là đã phóng đại khả năng sinh tôn mới đưa ra kết luận đấy, nàng nói mười vạn người ở đó là vô lý."
"Ta nói là chứa được mười vạn người, không có nghĩa là có người vạn người sống trong đó." Tử Kỳ A Quả lườm hắn:" Làm sao các ngươi kết luận được?"
"Căn cứ vào địa hình, phân bố cây cối, mật độ dã thú, chủng loại cây có thể làm thức ăn, không nhất định là chính xác, nhưng cũng áng chừng phần nào."
"Ta còn nghe nói trong động Man Long có một con sông, trong sông có rất nhiều cá trắng không có mắt, người trong động coi đó là sự ban thưởng của thần linh. Mỗi năm vào tháng ba, những con cá đó từ trong sông ngầm bơi ra, dù trẻ con cũng dễ dàng bắt được. Mỗi năm người trong động chỉ tiến cống cho man vương một ít, còn lại phơi khô, thậm chí dùng làm nến. Các ngươi có tính cả cái này vào không?
Địch Quang Tự suy nghĩ rồi hỏi:" Nàng nói chỉ là tiến cống lượng nhỏ à, không đem giao dịch sao?”
Tử Kỳ A Quả lắc đầu:" Chưa từng nghe nói giao dịch loại cá trắng đó."
Địch Quang Tự khẳng định ngay:" Chứng tỏ số lượng rất ít, hoặc bắt chúng không dễ như nàng nói, dù sao ta cũng tin nhân số trong động không thể quá đông. Trừ khi họ có nền nông nghiệp phát triển hoặc thương nghiệp phát triển, nếu không thì không cách nào có một nơi tụ cư đông như thế."
"Phải rồi nàng đã quen thuộc động Man Long như thế, nàng biết nó ở đâu không?"
Tử Kỳ A Quả đáp:" Nước trong khu rừng này đều từ động Man Long chảy ra, ngươi cứ tìm con sông, suối nhỏ đi ngược dòng là tìm thấy."
Địch Quang Tự hít thở sâu, nửa ngày sau mới nói lên lời:" Nàng thật không đơn giản."
Tử Kỳ A Quả đột nhiên nổi giận cầm quả thông lên suýt nữa ném Địch Quang Tự:" Chuyện đó từ lâu rồi, a gia ta có một nhóm huynh đệ, ta thường theo họ đi khắp rừng núi, quen biết rất nhiều người, khi đó bọn ta vây quanh đống lửa khiêu vũ, uống rượu. Bọn họ hẹn nhau cùng thay đổi mảnh đất này, biến nó trở nên giàu có."
"Bọn họ muốn đem Đông Thoán, Tây Thoán, Ô Man, người Bặc, Bạch Man, Việt tộc, hợp nhất thành bộ tộc lớn, trở thành huynh đệ. Vì thế họ dốc sức giúp đỡ mỗi người gặp được trong rừng.
"Nhiều năm trôi qua, người thì chết, người thì thay đổi, người thì phản bội bọn ta đi giúp đỡ Thịnh La Bì, bọn họ đã quên lời ước hẹn bên đống lửa, quên lời đã nói, thậm chí bọn họ biến thành người tàn bạo hơn cả Thịnh La Bì."
"Những người nhắc tới đoàn kết bộ tộc tây nam ngày càng ít. Ngay cả Thạch Bảo thúc mà ta từng nghĩ là người kiên định nhất cũng cho rằng đó là chuyện lãng phí thời gian." "Ta vẫn tin, một ngày nào đó mọi người sẽ quây quần bên đống lửa nhảy múa uống rượu, cho nên ta nhặt nhạnh những người các ngươi vứt bỏ, làm lại từ đầu."
Trong đầu Địch Quang Tự bất giác hiện lên bức tranh mỹ lệ, dưới ánh trăng sáng, bên đống lửa lớn chảy rừng rực, nam nhân dậm chân ca hát, nữ tử nắm tay nhảy múa ... Đến khi lửa tắt, rượu uống hết, mọi chuyện cũng kết thúc.
Bọn họ cũng từng trải qua chuyện như thế, theo Vân Na cô cô đi bắt vịt ở chùa Đại Từ Ân, đốt lửa nướng vịt ăn, khi đó bọn họ cũng ngồi quây quanh đống lửa, tưởng tượng bao chuyện lớn lao, bao thứ tươi đẹp, tới bây giờ chẳng làm được bất kỳ chuyện gì trong đó.
Thậm chí còn chẳng ai nhắc tới nữa.