Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1565 - Q7 - Chương 091: Thuật Đồ Long.

Q7 - Chương 091: Thuật đồ long. Q7 - Chương 091: Thuật đồ long.Q7 - Chương 091: Thuật đồ long.

Sư phụ từng nói chỉ dựa vào nhiệt huyết chẳng làm được chuyện gì lớn, trên đời này thứ khó thay đổi nhất là lòng người, nhân tâm chẳng có tiêu chuẩn cố định nào tham khảo, nó là thứ thay đổi theo thời gian, thay đổi theo đủ loại nhân tố bên ngoài.

Cuộc sống của người tây nam tựa hồ mãi mãi không rời được đống lửa, chỉ cần ở bên đống lửa, họ sẽ trở nên hưng phấn, nhiều lời, thậm chí kích động. Nếu như có thêm một bầu rượu truyền nhau uống, tất nhiên sẽ thành huynh đệ thân thiết nhất.

Nhưng đa phần cuộc đời họ không phải lúc nào cũng bên đống lửa ấm áp an toàn đó, mà là ở trong rừng sâu, dối diện với đủ thứ nguy hiểm bất trắc.

Một buổi sáng rời nhà vào rừng, có thể là mãi mãi vĩnh biệt.

Từ điểm đó có thể nhìn ra, người tây nam luôn sống trong tâm trạng thiếu an toàn, dù là ở trong trại, hang động, bọn họ cũng phải đốt lên một đống lửa, nơi nào ánh lửa chiếu tới là nhân gian, ánh lửa không chiếu tới là ma vực.

Tử Kỳ A Quả đem một nắm nhân thông to vùi vào trong tro nóng, chốc lát sau bới ra, đẩy cho Địch Quang Tự một ít, ý bảo hắn có thể ăn rồi.

Địch Quang Tự xoa xoa nhân thông trong tay, bóc đi lớp vỏ mỏng, nhưng không ăn mà đặt lên khăn tay của mình, vừa bóc thông vừa nói:" Muốn dựa vào vài điệu múa, vài bầu rượu mà đoàn kết được với nhau là không thể nào ... À không, ta cũng không nên nói chắc chắn như thế, có lẽ sẽ được, nhưng cần thời gian rất dài rất dài. Đâu phải lúc nào cũng có thể ngồi xuống đống lửa giải quyết mâu thuẫn, nói không chừng ban ngày vì miếng ăn đã chém chết nhau rồi."

"Thế nên từ lúc đống lửa tắt đi, họ tản ra đã định sẵn là thất bại."

Tử Kỳ A Quả nhiều năm qua cũng suy ngẫm vì chuyện này:" Vậy theo ngươi phải làm thế nào mới có thể đoàn kết với nhau?"

"Chiến đấu, chỉ có nối tiếp nhau chiến đấu, hi sinh, đổ máu, đánh bại tất cả những người có tư tưởng khác với các cô, đến khi sự hi sinh đó được đại bộ phận mọi người thừa nhận, đó mới là mở đầu của thành công thôi." "Tiếp đó?"

"Nắm lấy quyền lực cải tạo bách tính, như vậy mới thực hiện được tất cả mọi người chung sống hòa bình."

"Ngươi nói tới chung sống hòa bình, lại đi xúi bẩy người Ô Man cướp bóc."

"Nàng sai rồi, chuyện đó không cần bọn ta xúi bẩy họ, hơn nữa đồ cướp được đều bị người Ô Man chia nhau, huynh đệ bọn ta không có gì."

Địch Quang Tự thấy Tử Kỳ A Quả còn muốn nói, đưa tay nắm cằm nàng, ép nàng mở miệng ra, cho nhân hạt thông đã bóc vỏ tỏa mùi thơm vào miệng nàng, cười nói:" Tiếp tục nhặt đồ đi, bọn ta phải đi thương lượng làm sao để phá động Man Long đây."

Miệng Tử Kỳ A Quả đầy nhân hạt thông, nàng không ngờ Địch Quang Tự lại làm thế, vừa xấu hổ vừa hậm hực, đang tiếp tục nướng quả thông, suy nghĩ lời hắn vừa nói xem bao phần sự thật, bao phần bao biện cho bản thân, lại nghe giọng Địch Quang Tự từ xa truyền tới:" Phải phá vỡ thế giới cũ, thế giới mới mới dựng lên được, tất cả cách mạng nếu không có hỗ trợ của vũ trang, hoặc từ bỏ đấu tranh vũ trang chỉ có thất bại."

Mặc dù Tử Kỳ A Quả không biết cách mạng là cái gì, gì mà thế giới cũ với thế giới mới, nhưng nàng có thể đoán được ý hắn, không thể phủ nhận hắn nói đúng.

Cùng nhau uống rượu, nhảy múa không giải quyết được vấn đề, phải cường đại mới được tôn trọng.

Đám Vân Cẩn, Ôn Hoan, Lý Thừa Tu đang bàn tạc, thấy Địch Quang Tự đi về, trước tiên là nhìn dáng đi của hắn, thấy hắn đi vững vàng thì quay đầu đi chẳng quan tâm nữa, đi như vậy là không được hôn rồi.

"Ta vừa hôn nàng." Địch Quang Tự bảo vệ sĩ diện của bản thân:

Ôn Hoan giơ ngón cái mỉa mai:" Vậy là ngươi thích ứng với độc tố của Hoàng cô nương rồi."

Địch Quang Tự lảng đi:" Tử Kỳ A Quả đã nói cho ta biết động Man Long ở đâu."

Ôn Hoan cười:" Rốt cuộc cho đi bao nhiêu đồ cũng có chút thu hoạch."

Địch Quang Tự lờ hắn đi:" Nơi này không có con sông nào lớn, nhưng rừng cây lại rậm rạp hơn nơi khác, các ngươi đã bao giờ suy nghĩ nguyên nhân chưa?”

Vân Cẩn bóp trán:" Lần trước bị thuốc nổ làm ngốc rồi, ta không muốn nghĩ, ngươi nói thẳng ra đi xem nào."

"Tất cả sông nhỏ, suối nhỏ ở nơi này đều tới từ sông ngầm do động Man Long chảy ra."

Ôn Hoan phụ trách thám báo vừa nghe vậy đã chạy đi, vừa chạy vừa hô hào mọi người theo mình.

Vân Cẩn nhìn bản đồ lúc nấy Ôn Hoan vẽ, khoanh vòng tròn nơi có nhiều con sông ở phía nam:" Xem ra không sai đâu, A Hoan cũng phán đoán là ở khu vực này, không cần đợi nữa, truyền lệnh cho Tra Hắc, đại quân tiến về động Man Long."

Không bao lâu sau trong rừng sâu sục sôi, từng đàn chim lớn bay dáo dác, toàn bộ rừng núi như rung chuyển, dòng người ùn ùn kéo đi.

Bì La Các cùng Man Long đứng trên Loạn Thạch Lĩnh, nhìn đàn chim nối tiếp nhau bay lên ở phương xa, thần sắc nghiêm trọng.

"Bọn chúng có vẻ đang tiến thẳng về Loạn Thạch Lĩnh đấy, động chủ Man Long, ngươi đã nghĩ cách ứng phó chưa?”

Man Long trông dũng mãnh như báo liếc mắt sang:" Không phải ngươi dẫn tới chứ?"

Bì La Các lạnh lùng nói:" Ta đi qua rừng đỉa tới đây.

Man Long lắc đầu:" Bọn nhóc còn chưa lớn, nếu chịu đựng một chút vẫn còn qua được."

"Mau nghĩ cách đi, tối đa một ngày nữa là bọn chúng tới rồi."

"Muốn tới động Man Long của ta thì phải qua cửu quải thập bát loan, bọn chúng tới nơi thì cũng chết một nửa rồi."

Bì La Các cảnh cáo:" Kẻ tới đây không phải là người Đường như Chương Cừu Hiếu Phương, mà là người Ô Man, bản lĩnh sinh tồn trong rừng của người Bạch Man thế nào thì chúng cũng thế. Cạm bẫy của cửu quải thập bát loan chưa chắc đã ngăn được bọn chúng đâu.

Man Long không nhiều lời với Bì La Các, cởi tù và sừng trâu bên hông ra, thồi "ù ù ừ..

Tiếng tù và mới truyền đi không lâu, trong rừng liền có tiếng tù và hưởng ứng liên hồi, phối hợp với tiếng tù của Man Long trở thành khúc chiến ca trầm hùng.

Từ khi thám báo đi đầu bị chông đâm chết một người, những thám báo tinh nhuệ do Thạch Bảo suất lĩnh liền leo lên những cây lớn, lấy dây leo thường thấy trong rừng, bên lại thành lối đi chỉ thích hợp man nhân.

Ôn Hoan nhìn man nhân bay vù vù từ cây nay sang cây kia, hắn cũng muốn trải nghiệm, nhưng bị Tra Hắc ngăn lại, nói nhỏ:" Con đường này không nhiều người đi được đâu, toàn bây đấy. Thuộc hạ phái thợ săn lâu năm đi trước mở đường, cạm bẫy không làm khó được họ, chỉ cần phá hết cạm bấy là chúng ta sẽ nhanh chóng tới được động Man Long."

"Động Man Long là số ít bộ tộc giàu có ở phía Bạch Man, không cần chúng ta lên, đám người thèm khát phát tài kia sẽ mở đường cho chúng ta."

Ô Hoan nhìn một người Ô Man vừa lướt qua trước mặt, không hiểu từ đâu ra một khúc gỗ đâm xuyên thân thể hắn, gật đầu ngay. Bao nhiêu người bao vây động Man Long thế này, hạ được nơi đó hẳn không phải vấn đề lớn, mình không nên tham gia nữa.
Bình Luận (0)
Comment