Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1566 - Q7 - Chương 092: Ngay Từ Đầu Đã Loạn.

Q7 - Chương 092: Ngay từ đầu đã loạn. Q7 - Chương 092: Ngay từ đầu đã loạn.Q7 - Chương 092: Ngay từ đầu đã loạn.

Lần trước đánh Thạch Thành còn có chút chiến thuật chiến lược, lần này đánh động Nham Long, đám Vân Cẩn hoàn toàn không chỉ huy gì, cứ thấy địch là kéo tới đánh, tất cả cùng tiến tới một mục tiêu.

Liên lạc trong rừng rất khó khăn, di chuyển mỗi người một kiểu, không cách nào giữ đúng đội hình mà tiến lên được, vì thế đội ngũ nháo nhào, hỗn loạn, thay vì cố gắng duy trì trận hình gì đó thành thứ nửa nạc nữa mỡ, không bằng để mỗi người tự do phát huy.

Ngươi xếp trận phía dưới, người ta đu dây lao âm ầm xuống thì đỡ kiểu gì?

Mọi chiến pháp của người Đường vào rừng đều vô dụng hết, chỉ có thể dựa vào vũ lực cá nhân, cùng lắm tác chiến thành nhóm nhỏ hai ba người mà thôi.

Nếu gặp phải chỉ huy không linh hoạt cứ cố chấp giữ đội hình, giữ thế trận, chẳng khác nào tự trói tay trói chân mình.

Vì thế đám Vân Cẩn cũng chỉ ra mệnh lệnh đơn giản, đó là phương hướng tiến công mà thôi.

Đem so với người động Man Long vừa quen thuộc địa hình lại có chuẩn bị trước, đám người ô hợp bọn họ dù diệt hết kẻ địch vẫn thiệt thòi lớn, đôi khi lấy hai ba mạng đổi một là chuyện bình thường.

Dù sao toàn là lưu khấu cả, chẳng phải người tốt gì, sống sót thì phát tài, chết thì thôi.

Có điều Vân Cẩn vẫn chú ý quan sát hai bên chiến đấu, lỡ chẳng may đám này thất bại rồi còn kéo đám khác tới, dù sao năng lực dùng binh của tướng quân là lấy xác của quân sĩ đắp lên, câu này chính Anh công Lý Tích nói.

Nhớ năm xưa Lý Tích còn là một tên tiểu đầu mục của trại Ngõa Cương, cùng Địch Nhượng, Lý Mật, Vương Bá Đương cùng nhau bao vây tướng tùy Trương Tu Đà, tự nhận là tính toán kín kẽ, không thể phá được. Thế nhưng vòng vây của họ vẫn bị Trương Tu Đà phá bốn lần, nếu không phải Trương Tu Đà thấy tướng sĩ mình tử thương nặng nề, sinh lòng muốn chết nên xuống ngựa tử chiến thì lấy đâu ra vinh diệu giết Trương Tu Đà của ông.

Chưa nói đại bộ phận sự chú ý của Trương Tu Đà đặt vào đầu lĩnh Lý Mật, Địch Nhượng, nếu không với chút bản lĩnh của ông ta sớm bị Trương Tu Đà bóp chết.

Lần trước đi phong thiện Lý Tích kể chuyện như thế, không phải Vân Cẩn nói xấu sau lưng. Nói ra lần này Vân Cẩn tới tây nam, học thủ đoạn cường đạo của Lý Tích chứ không phải dùng bản lĩnh a gia dạy.

Thực tế giống như tính toán của Địch Quang Tự, nhân khẩu động Man Long tính cả người già trẻ nhỏ cũng chẳng quá một vạn rưởi, đó là cực hạn mà động này có thể chứa được.

Vì thế liền một lúc hơn mười vạn người Ô Man kéo tới ... Cho dù Man Long có giỏi chiến đấu tới mấy, chênh lệch quá lớn về thực lực, không phải là sự dũng mãnh cá nhân có thể san lấp.

Điều Vân Cẩn phải đề phòng là động Man Long dùng sức mạnh tự nhiên đối phó với họ, đó là nước và lửa.

Thế nhưng Man Long chẳng thông minh hơn Thạch Bảo là bao, muốn lợi dụng sức mạnh của đại tự nhiên cũng chẳng có năng lực.

Man Long mặc trọng giáp dẫn một đám giáp sĩ xông thẳng vào đám người Ô Man, không khác gì dùng dao nóng chém bơ, đánh đâu thắng đó, lợi hại vô song.

Vì không có mấy quân kỷ ước thúc, người Ô Man tất nhiên né tránh, chẳng ai muốn đi chém nhau với giáp sĩ.

Nếu muốn Man Long có thể dẫn đáp giáp binh này đục xuyên vòng vây của người Ô Man, nhưng Man Long không nỡ bỏ chút cơ nghiệp của mình, thế nên hắn điên cuồng truy đuổi người Ô Man chém giết.

Người Ô Man kỳ thực đều mong tên Man Long này mau mau chạy đi, như thế bọn họ có thể xông vào động cướp bóc rồi, nhưng Man Long chạy đi lại chạy về, mọi người tan đàn xẻ nghé.

Đám người Ô Man không đánh được Man Long tìm người động Man Long không mặc giáp để đánh.

Chiến trường rất lớn, mười vạn người Ô Man đông nghìn nghịt, vậy mà Man Long tả xung hữu đột như vào chỗ không người, chạy khắp nơi giải cứu thuộc hạ bị người Ô Man bao vây. Thế là trên chiến trường xuất hiện cảnh tượng quỷ dị mới - Chim ưng bắt gà con.

Giáp sĩ của động Man Long chưa tới 50 người, bọn họ chỉ chiếm được ưu đế trong phạm vi rất nhỏ hẹp, còn ở nơi khác động Man Long đã bốc cháy nghi ngút.

Khi chiến sự tiến hành tới buổi chiều thì số gà con sau con gà mẹ Man Long đã ngày càng ít, cả giáp sĩ cũng tổn thất tới mười mấy người.

Có thể nhìn ra được Man Long đã vô cùng mệt mỏi, vì thế hắn quay đầu chạy vào trong động, định dựa vào địa hình đặc thù của động Man Long để chống trả.

Đối diện với Man Long chiến ý hừng hực, Tra Hắc tránh cho xa, nhác thấy bóng Man Long là hắn chạy một lèo đến nơi an toàn đánh nhau với người khác. Đến khi thấy Man Long đã suy yếu, đao chém xuống chẳng giết được người nữa, Tra Hắc hùng hổ dẫn đám tâm phúc xông lên.

Bọn họ trước tiên bố trí trên mặt đất rất nhiều dây mây, dùng cản trở tốc độ của Man Long, sau đó dùng đoản mâu đầu sắt không ngừng công kích. Mặc dù đoản mâu không thể gây sát thương cho giáp sĩ mặc Quang Minh khải, nhưng mà bị đánh trúng nhiều lần, vẫn có giáp sĩ gục ngã, sau đó cả đám lao vào như đỉa hút máu.

Một giáp sĩ trẻ bị Tra Hắc dùng móc sắt móc lấy chân, kéo hắn chạy khắp nơi, giáp sĩ đó gào thê thảm a ba, a ba. Thế là Man Long biến thành cuồng long hùng hổ lao theo, lại một phen chém giết điên loạn, nhưng lần này hắn xuống sức rất nhanh.

Bảy tám móc sắt tiếp tục mọc vào người giáp sĩ trẻ đó, tựa hồ muốn xé toạc hắn, Man Long tay run run múa đao chém mưa tên cùng đoản mông như rừng xông lên.

Lý Thừa Tu nhìn cảnh này ném miếng cam thảo vảo miệng bình phẩm:" Giáp trụ kiểu cũ lực phòng hộ đúng là kinh người thật, nhưng yêu cầu sử dụng quá cao. Nhiệm vụ của giáp sĩ nên là phá trận, phá được trận rồi thì nhiệm vụ chiến đấu nên giao cho đao thuẫn phủ, trường mâu thủ, không phải tự mình chém giết." Vân Cẩn nói:" Ta thấy giáp sĩ không cần thiết trên chiến trường lớn, quá chậm, ky binh trọng giáp còn sử dụng được chứ nếu là ta sẽ bỏ dần giáp sĩ trong quân. Khi hỏa khí ngày một phổ biến thì thời đại của giáp sĩ cũng hết."

"Không biết hỏa thương nghiên cứu tới đâu rồi nhỉ, lần trước sư phụ dẫn ta đi xem, uy lực chẳng hơn pháo hoa." Ôn Hoan đưa tay học động tác bắn súng:" Ta thích thứ đó, đỡ phải hùng hục lao vào chém giết."

Địch Quang Tự lẩm bẩm:" Lần trước ta cũng nói thế, bị sử phụ bảo câm mồm, phải tôn trọng thành quả lao động của người khác."

Vân Cẩn quay sang:" A gia ta nói thế có gì sai à?"

Địch Quang Tự khit mũi:" Bản thân câu nói đó thì không có gì sai, nhưng mà sư phụ nói thì có vấn đề lớn, vì người mắng mấy câu ngu xuẩn, lợn ngu, đồ đần nhiều nhất chính là sư phụ."
Bình Luận (0)
Comment