Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1567 - Q7 - Chương 093: Một Địch Muôn Người.

Q7 - Chương 093: Một địch muôn người. Q7 - Chương 093: Một địch muôn người.Q7 - Chương 093: Một địch muôn người.

Lý Thừa Tu và Ôn Hoan nghe cái giọng điệu ấm ức của Địch Quang Tự mà cười khùng khục. Bị sư phụ mắng thẳng mặt như vậy là may đấy, mặt dày chút như bọn họ thì chỉ cần nhe răng cười cười ngốc nghếch chút là qua. Có lần sư phụ được mời tới thái học giảng bài, sư phụ kể một câu chuyện dài, đám thái học sinh há hốc mồm nghe say sưa. Đến cuối chuyện mới mới có vài người lờ mờ nhận ra cả câu chuyện đó mắng cả đám là đồ ngu, tức nhất là tất cả vươn dài cổ mà nghe, muốn cãi cũng không được.

Đỡ hơn bị sư phụ chửi chính là bị sư phụ đánh, không tin đi hỏi huynh đệ Vũ thị.

Dù sao nói xấu sư phụ là không nên, nhất là còn có Vân Cẩn ở đây, Lý Thừa Tu hắng giọng đổi chủ đề:" Nói chung là sau này lên chiến trận, tránh không nên mặc giáp nặng 80 cân, hại nhiều hơn lợi."

Vân Cẩn nói:" Ta cũng giống A Hoan, ta thích chiến đấu với vũ khí tâm xa hơn, chúng ta vừa trải qua một trận cận chiến, nói thật, với ta mà nói đó là một trải nghiệm chẳng vui vẻ gì. Khi đánh giáp lá cà, nhiều thứ không kiểm soát được, chỉ nhắm mắt chém địch, ta không thích cảm giác đó."

Ôn Hoan gật đầu:" Ta thấy tham gia cận chiến thì khác nào lấy bạch ngọc điêu khắc cầu kỳ đi đập lợn rừng, cảm giác cực tệ, vậy mà chúng ta còn phải dốc toàn lực húc lợn rừng."

Vân Cẩn buông một tiếng thở dài:" Sau này sẽ không thế nữa, đợi hỏa dược thực sự phát triển, chúng ta sẽ có nhiêu không gian tính toán hơn, phát huy được ưu thế trí tuệ của chúng ta trên chiến trường."

Lý Thừa Tu cũng thở dài nhưng mang ý vị khác, hắn thích không khí căng thẳng khí đứng ở tuyến đầu, thích cảm giác nguy hiểm làm máu sục sôi, nhưng ngày tháng của chiến tướng như thế không còn bao lâu nữa.

Đang nói chuyện thì đám Tra Hắc dùng móc sắt kéo một giáp sĩ vội vàng quay về.

"Thế tử, đây chính là Man Long!" Tra Hắc giờ đã biết thân phận của đám Vân Cẩn, dẫm lên Man Long đã không còn sức chiến đấu:

Vân Cẩn không hứng thú với Man Long mà nói chuyện với Tra Hắc:" Ngươi có muốn tới thương đội Vân thị làm một chưởng quầy cấp hai không. À, chính là vị trí giống Lưu Xuân Phong bây giờ ấy."

Câu hỏi quá sức bất ngờ, Tra Hắc phản ứng không chậm, quỳ xuống ngay không chút suy nghĩ:" Thuộc hạ muốn."

Vân Cẩn hài lòng, phản ứng như vậy chứng tỏ đây là mong muốn thực lòng của hắn:" Vậy đợi chúng ta gặp lại Lưu Xuân Phong, sẽ đem thủ tục báo lên, chuyện này có lẽ mất chừng một tháng, tên ngươi sẽ xuất hiện trong danh sách chưởng quầy."

Ôn Hoan đi tới vỗ vai Tra Hắc:" Một tháng tiếp theo phải bảo trọng đấy, ngàn vạn lần đừng chết, nếu không ngươi sẽ lỗ mất tám trăm quan với một trạch viện ở Trường An”

Tra Hắc cười ngoạc miệng:" Thuộc hạ sẽ thật cẩn thận, không tiết kiệm hộ tiền cho thế tử đâu."

Lý Thừa Tu lấy chân đá đầu Man Long, thấy hắn trừng mắt nhìn, ngồi xuống nói:" Ngươi nghĩ người Đường muốn giết là giết à?"

Man Long cố gắng gom hết nước bọt nhổ vào mặt Lý Thừa Tu, bị hắn né được, bảo với Tra Hắc:" Cởi giáp của hắn ra."

Tra Hắc bây giờ cũng đã tụ tập bên cạnh một đám người trung thành, đánh miệng một cái lập tức có đám người kéo tới không chỉ lột giáp của Man Long, còn lột cả áo bên trong, trói hắn lên ván gỗ.

Man Long ra sức vùng vẫy không thoát được, mãnh tướng trước dũng mãnh vô song, nay thành đồ bài trí của người thắng lợi.

Đúng lúc này phía động Man Long xảy ra biến cố, những tiếng gào khóc vang lên, người Ô Man đang hùng hổ tấn công đột nhiên quay đầu bỏ chạy, không chỉ một hai người mà gần như tất cả. Đám Vân Cẩn kinh ngạc vội vàng lên cao nhìn, cứ tưởng đối phương có mai phục thiên binh thần tướng gì, không ngờ chỉ là một bà già mặc thứ trang phục lòe loẹt, tóc xõa xượi như ăn mày, đây là một trong số những nhân vật đáng sợ nhất rừng rập tây nam - vu bà.

Vu bà của động Man Long đeo một thứ giống như thùng gỗ đứng ở cửa động, hai tay giơ lên cao, bên cạnh bốc khỏi đủ màu, lá cờ bay phần phật trong gió, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu chói tai. Đã thế hơi chút vốc nắm cóc, rết, rắn sấy khô từ túi da ra, đôi khi hai tay vung vẩy, có vô số ong tay tới, bám vào người bà ta, cảnh tượng quỷ dị khiến người Ô Man khiếp đảm.

Vu bà bị ong bâu kín, toàn thân lớn hơn rất nhiều, vậy mà bà ta vẫn từng bước ởđi tới, hướng đến người Ô Man đang bao vây sơn động.

Bà ta tiến thêm một bước, người Ô Man cuống cuồng lùi một trượng, bà ta tiến một trượng thì người Ô Man chạy cả dặm.

Khung cảnh quỷ dị cực kỳ.

Tra Hắc sợ lắm, nhưng vẫn la hét mọi người tiến lên, dù hắn đã chém chết hai người Ô Man nhưng chẳng ích gì, họ rút đi như thủy triều, thành ra chỉ còn Tra Hắc hai chân run bần bật đứng đấy.

"Đây chính là cổ trong truyên thuyết phải không?" Địch Quang Tự nheo mắt nhìn, cực kỳ hứng thú với cảnh tượng lạ trước mắt:

Đến Tử Kỳ A Quả cũng tái mặt kéo ống tay áo hắn:" Đừng tới gần, nếu dính vào cổ độc toàn thân sẽ thối rữa mà chết."

Địch Quang Tự quay sang Vân Cẩn:" Đừng làm khó Tra Hắc nữa, không phải hắn nhát, mà vu bà kia đã khiếm hắn khiếp đảm từ linh hồn rồi. Cũng giống như người Đường sợ ma thôi, sợ hãi về nhận thức khiến nỗi sợ trong lòng hắn lớn gấp trăm lần."

Vân Cẩn tựa cười tựa không nói:" Vậy thì ngươi xử lý đi."

"Được thôi!" Địch Quang Tự rút đoản mâu ra định đi lên giết chết vu bà, không ngờ bị Tử Kỳ A Quả ôm lấy, còn ôm rất chặt, hắn không thoát ra được:"

"Ngươi không thể đi nạp mạng như thế...' Tử Kỷ A Quả hét chói tai, còn quay sang đám Vân Cẩn:" Hắn không phải huynh đệ của ngươi sao, vì sao lại phái hắn đi nạp mạng?" Ôn Hoan ghen ty nhìn Tử Kỳ A Quả ôm Địch Quang Tự sát sạt không có kẽ hở, tên huynh đệ của hắn chắc sướng chết rồi, làm bộ bi tráng sải bước về phía vu bà, vừa đi vừa nói với Địch Quang Tự:" Huynh đệ, ca ca đi thay ngươi."

Địch Quang Tự quả nhiên đang hưởng thụ cảm giác êm ái từ ngực Tử Kỳ A Quả nên chẳng tha thiết chuyện làm anh hùng nữa:" Đi sớm về sớm."
Bình Luận (0)
Comment