Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1568 - Q7 - Chương 094: Áp Đảo Về Tri Thức.

Q7 - Chương 094: Áp đảo về tri thức. Q7 - Chương 094: Áp đảo về tri thức.Q7 - Chương 094: Áp đảo về tri thức.

Tử Kỳ A Quả kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Ôn Hoa:" Huynh đệ của ngươi thật tốt."

Địch Quang Tự ngây ngất ôm ngược lại Tử Kỳ A Quả, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, ghé tới:" Mặc kệ hắn ..."

Lời chưa nói hết thì chát một cái, chỉ thấy mặt đau rát, tiếp đó Tử Kỳ A Quả phẫn nộ đẩy Địch Quang Tự ra, hét lên:" Ta nhìn nhầm người rồi, không ngờ ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa."

Vân Cẩn, Lý Thừa Tự còn chút lương tâm nên quay mặt đi chỗ khác cười, Địch Quang Tự bị tát tới choáng váng, oan ức kêu lên:" Nếu là hắn thì hắn cũng nói câu đó."

Tử Kỳ A Quả đuổi theo Ôn Hoan đang bước đi oai hùng quyết liệt:" Ta ngăn cản ngươi đi nạp mạng, ta sai, ta phải giết mụ vu bà đó."

Địch Quang Tự giữ nàng lại, muốn giải thích mà giải thích không nổi:" Đợi hắn chết thì tới lượt ta, sau đó mới tới nàng."

Hai người lôi kéo giằng co.

Lúc này đám người động Man Long thấy vu bà trấn áp được kẻ địch đông đảo thì kéo ùa cả ra ngoài hang động, quỳ xuống giơ cao hai tay bái lạy liên hồi.

Lại nói Ôn Hoan đang hiên ngang tiến bước, nghĩ cách làm sao giết vu bà giả thần giả quỷ này cho thật oai phong, nào ngờ vừa tới gần một cái quay ngoắt lại, chạy bán sống bán chết, còn va phải Vân Cẩn, giọng run tới mức không nghe ra hắn nói cái gì:" Rết, rết to quá..."

Vân Cẩn võ võ vai hắn an ủi, phí mất cơ hội biểu diễn trước mặt mỹ nhân rồi. Trên đời này thứ khiến Ôn Hoan sợ hãi không nhiều, rết là thứ hắn sợ nhất, vì hắn mang rết của Lý Tư đi nuôi gả, Lý Tư tức giận đổ nguyên một hộp rết lên giường hắn ... Thế là nửa đêm tiếng hét của Ôn Hoan vang vọng Vân phủ.

Về sau hắn cũng lợi hại lắm, dùng nghị lực rất lớn khắc phục được nỗi sợ hãi này, nhưng vẻn vẹn là với rết bò trên mặt đất thôi, vừa rồi nhìn con rết dài nửa mét bò lên bò xuống người vu bà đã khơi lên ký ức kinh hoàng nhất của hắn ... Ôn Hoan vừa la hét vừa chạy, nhưng không ai cười nhạo hắn, Tử Kỳ A Quả còn thở phào, ngược lại người động Man Long hoan hô vang trời, vu bà kia hú hét càng nhiệt tình. Cả Man Long bị trói trên giá cũng cười vô cùng đắc thắng.

Vân Cẩn gỡ tay Ôn Hoan ra đi tới, hắn nhắm vào con rết cực lớn kia, đây là lễ vật cực tốt cho Lý Tư, sắp sinh nhật nàng rồi, thứ này còn tốt hơn cả thuốc Hoàng cô nương của Tử Kỳ A Quả.

Vì thế Vân Cẩn đổ hết tên trong ống ra, lấy hai mũi tên bẻ đi đầu tên, ấn đuôi tên, thế là sáu cạnh sắt bật ra như nan ô, hắn liền có được hai cái xiên.

Rết còn gọi là bách túc trùng, nhưng Lý Tư từ lâu đã phát hiện ra, rết ở dãy Tần Lĩnh căn bản không có tới 100 cái chân, nàng tìm con rết lớn nhất cũng chỉ đếm được 42 cái chân thôi.

Mà hai con rết đang bò loằng ngoằng kia dài tới nửa mét, chắc chắn chúng hơn trăm cái chân rồi.

Hai con rết đó đầu đỏ tới sắp chuyển màu đen, thân thể thì lại màu xanh biếc, đẹp vô cùng. Không hiểu làm sao mà vu bà lại có thể chi huy được nó, điều này làm Vân Cẩn nghĩ thế nào cũng không ra, loài động vật này thì giao lưu với con người kiểu gì.

Thoáng cái hai con rết được vu bà sai khiến chạy tới trước mặt Vân Cẩn, mười mấy hàng chân sau bám vào mặt đất, người nhổng lên tựa con rắn, sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.

Vân Cẩn cởi áo trên chùm lên đầu hai con rết, tiếp ngay đó dùng cái xiên làm bằng cung tên, cắm vào chỗ nhô lên trên mặt đất, động tác hết sức nhanh gọn dứt khoát.

Bốn bề sững sờ.

Vu bà cách đó mười mấy mét thấy rết của mình bị Vân Cẩn khống chế thì rú lên điên dại, la hét rũ đám ong trên người, lao về phía Vân Cẩn trong đàn ong bay vù vù đầy trời.

Tốc độ bắt rết của Vân Cẩn cực nhanh, tay trái giữ xiên, tay phải gom áo, cho cả áo và rết vào trong ống tên.

Ống tên của Vân Cẩn làm bằng da trâu, căn bản không sợ rết cắn thủng, một tay kéo thừng, ống tên liền biến thành cái túi buộc chặt đầu, thế là con rết khỏi thoát.

Vân Cẩn không hề có ý giết vu bà, người có thể nuôi ra được đôi rết lớn hung ác, đem tới chỗ Lý Tư sẽ là nhân tài có thể trọng dụng.

Vu bà mang theo đàn ong lớn xông tới, số ong ay cũng to quả mức, con nào con nấy tròn trùng trục như gấu vậy.

Đối với loại ong gấu (ong nghệ) này, Vân Cẩn cũng không hề xa lạ, trong phòng ấm trong nhà dựa vào thứ này để thụ phấn cho cây, thứ này trông thì to đấy, nhưng là thứ ong mật hiền lành, đừng trêu nó thì nó không làm gì mình.

Vu bà đã tới trước mặt Vân Cẩn, nhe nanh múa vuốt, há hàm răng đen xì kêu như rắn phun nọc dọa dẫm hắn, còn kéo áo ra, để lộ bầu ngực khô quắt. Đã thế còn xăm ngũ độc vô cùng dễ sợ.

Chỉ là bà ta dọa nhầm người rồi, đối với thứ rắn rết gì đó thì Vân Cẩn đã miễn nhiễm từ lâu, ai bảo lão bà tương lai của hắn say mê thứ đó.

Còn về phần xăm mình à, Trác Mã của Vân Na cô cô toàn thân chẳng có lấy miếng da nào lành lặn kìa, nếu Trác Mã mà cởi áo ra, Vân Cẩn còn nhìn. Vì vóc dáng của Trác Mã cực tốt, nếu bỏ đi những hình xăm trên người, nàng còn là thiếu nữ mỹ lệ.

Chứ còn vu bà này nhìn nhiều chỉ khiến mắt mọc hạt cườm.

Hai ngón tay Vân Cẩn rất nhẹ nhàng bắt con ong đậu trên mi hắn, thổi nhẹ để nó bay đi nơi khác lấy mật.

Sau đó mặc kệ đàn ong bay vù vù xung quanh, trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, hắn vung tay chặt một phát vào cổ vu bà, bà ta nhữn người ngã xuống.

Đàm người động Man Long thấy thế gào khóc thảm thiết, Vân Cẩn sợ vu bà còn thứ độc trùng nào khác trên người, không dám tùy tiện tiếp xúc với thân thể bà ta, lấy dây thừng buộc hai chân, cứ thế kéo đi.

Bọn họ đi tới đâu, đàn ong bay theo tới đó, Vân Cẩn nói với Thạch Bảo, Tra Hắc đã sợ tới cứng người:" Tiếp tục tấn công đi."

Mọi người vây quanh xa xa, Vân Cẩn thong thả mở cái thùng gỗ trên lưng vu bà, thế là đàn ong ngoan ngoãn bay hết vào trong đó.

Giống như Vân Cẩn đấu phép với vu bà giành chiến thắng, tịch thu hết pháp bảo của vu bà vào trong túi vậy. Bên mình có vu sư pháp lực cường đại hơn đối phương, sĩ khí người Ô Man tăng đỉnh điểm, hú hét tưng bừng ùn ùn kéo tới động Man Long.

Lần này không còn thứ gì có thể bảo vệ động Man Long nữa.
Bình Luận (0)
Comment