Q7 - Chương 095: Chẳng ai bình thường.
Q7 - Chương 095: Chẳng ai bình thường.Q7 - Chương 095: Chẳng ai bình thường.
Tử Kỳ A Quả thấy Vân Cẩn chiến thắng trở về thì lấy sức vùng thoát khỏi sự dây dưa của Địch Quang Tự, rụt rè tới bên cạnh Vân Cẩn:" Ngươi là đại vu sư à?"
Ôn Hoan đã lấy lại bình tĩnh, ở bên nói ngay:" Hắn là đại đệ tử của thập nhị tổ vu, khắp thiên hạ không có vu sư nào lợi hại hơn hắn."
Hai mắt Tử Kỳ A Quả muốn biến thành hình trái tim rồi.
"Đừng nghe hắn nói lung tung, vu sư cái gì chứ, vừa rồi mà nàng không ngăn cản ta thì cảnh tượng vừa rồi thuộc về ta mới đúng." Địch Quang Tự thấy Tử Kỳ A Quả nhìn Vân Cẩn với vẻ si mê thì cuống cả lên, chạy tới giải thích:" A Cẩn không phải đại đệ tử của tổ vu gì hết, đó chỉ là học vấn bình thường thôi, nàng muốn học ta sẽ dạy nàng."
Tử Kỳ A Quả không tin:" Ngươi cũng biết à?"
"Đương nhiên rồi, nếu nàng có hứng thú thì tới Trường An với ta, tới khi đó ta giới thiệu Thôi Dao tiên sinh cho nàng, nàng sẽ học được rất nhiều bản lĩnh, điều khiển độc trùng này là thứ bản lĩnh kém cỏi nhất mà thôi."
Lý Thừa Tu không hứng thú với vu bà hay mỹ nữ, hắn chỉ quan tâm tới chiến trường, chỉ động Man Long nói:" Thạch Bảo đã công phá động Man Long rồi, các ngươi đi xem không? Sư phụ nói ở tây nam này có rất nhiều động đá vôi, cảnh sắc đẹp vô cùng, động Man Long còn có nước nữa, ắt là loại động đẹp nhất."
Ôn Hoan từ chối ngay:" Cho dù là cảnh trí như tiên cung thì lúc này cũng thành diêm la địa ngục rồi, hay ho gì nữa mà xem."
Lý Thừa Tu nói:" Cũng đáng xem mà, nơi sinh tử quyết chiến, thay chất đầy đất sẽ mài rũa tâm tính của ngươi, khiến ngươi kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn."
Vân Cẩn cũng lắc đầu:" Đó là yêu cẩu của a gia ta giành cho ngươi, bọn ta thì khác, a gia ta muốn ba bọn ta thấy hết muôn vẻ cuộc sống."
"Từ khi chúng ta tới tây nam, nơi này binh đao khắp nơi, ta thấy đủ rồi, giờ chỉ muốn mau chóng tới Thương Sơn Nhị Hải, bình định Thịnh La Bì, sau đó về Trường An." "Kỳ thực ta thấy ngươi có tố chất đi theo đường binh gia đấy." Lý Thừa Tu thật lòng nói, trước kia hắn cũng đánh giá sai Vân Cẩn, nghĩ Vân Cẩn thành đại nho cả đời nghiên cứu học vấn cơ:" Ngươi mà về Trường An, sau đó tham gia khoa cử, đỗ đạt, làm quan, nghĩ thôi đã vô vị rồi. Đại trượng phu phải thống lĩnh mười vạn thiết ky, theo đuổi lang yêu, tung hoành thiên hạ mới không uổng kiếp người chứ?"
"Ta thấy ngươi nhầm rồi đấy, sư phụ nói chúng ta đang sống trên một quả cầu, nếu ngươi từ trên cao nhìn xuống, Trường An cũng chỉ là một cái chấm nhỏ như hạt cát nhìn không thấy thôi." Ôn Hoan lên tiếng:" Mười vạn thiết ky của ngươi khi đó cũng chỉ như đàn kiến, địch cũng là đàn kiến, hai đoàn kiến đánh nhau, có gì hay sao?"
Địch Quang Tự cũng nói:" Ta thấy mừng vì A Cẩn có thể thoát ra được, ta chỉ sợ hắn nhập ma, say mê chém giết thôi."
"Nếu ngươi không thể thoát ra khỏi tư duy chém giết đó, ngươi sẽ như A Hoan nói, cả đời chỉ như hai đàn kiến đánh nhau. Ngươi đi nhìn hai đàn kiến đánh nhau, thực sự ngươi sẽ có cảm giác khoái ý nhân sinh à?"
Vân Cẩn cười:" Nếu thoát ra khỏi theo đuổi khoái cảm bản năng đó, ngươi mới có thể tự thành một phái. Tào A Man tiên triết binh gia các ngươi cũng nói, hung hữu bao tàng vũ trụ chỉ ki thôn thổ thiên địa chi chí, phương vi nhân chi thượng phẩm."
"Các vị sư huynh nói phải lắm." Lý Thừa Tu kinh ngạc nhìn ba thiếu niên ít tuổi hơn mình, có chút hổ then thi lễ, hôm nay hắn thấy mười vạn người Ô Man như châu chấu càn quét khắp nơi, cảm giác cực kỳ sướng khoái:
Không ngờ nhất cảm xúc dâng trào chỉ bảo Vân Cẩn một phen, lại bị ba vị sư huynh đồng loạt dạy bảo mới nhận ra mình đắc ý quá rồi.
Hơn nữa lời nói còn cực kỳ có lý, không phục không không được.
Lấy thân phận sư huynh giáo huấn Lý Thừa Tu một trận, tâm tình ba người Vân Cẩn tốt hẳn lên, cơ hội như thế hiếm có, nhất định phải đem những lời hùng hồn vừa rồi ghi vào giáo học lục, để con cháu nghiên cứu.
Ba người Vân Cẩn từ nhỏ đã ganh đua với nhau rồi, cho nên từ lâu đã rút ra kinh nghiệm, phải hết sức cẩn thận, vạn vạn lân không thể bước sai một bước, che giấu khuyết điểm của mình đi, không lộ ra bản chất ngu xuẩn của mình chính là thắng lợi lớn.
Bở thế cả ba rất giỏi che giấu, càng giỏi lợi dụng sơ hở đả kích người khác.
Ôn Hoan lần nữa hét to, nhảy phắt lên lưng Lý Thừa Tu.
Vân Cẩn quay sang, phát hiện Ôn Hoan không ngờ mở túi tên của mình ra, thế là con rết lớn thò đầu khỏi miệng túi, hắn vội dùng cán tên ấn vào:" Ngươi sợ thứ này, sao còn trêu chọc nó."
Ôn Hoan ôm cổ Lý Thừa Tu không chịu xuống:" Vì ta sợ nên mới nhìn, nói không chừng nhìn nhiều không sợ nữa."
"Ai dạy ngươi thế?"
"Quang Tự tổng kết ra, hắn nói chỉ cần kiếm cơ hội hôn A Quả nhiều lần, trúng độc nhiều lần, cơ thể sẽ thích ứng với độc tố Hoàng cô nương, sau này hôn thoải mái không trúng độc nữa."
Tử Kỳ A Quả giận dữ trừng mắt với Địch Quang Tự rồi bỏ đi, Địch Quang Tự trợn mắt với Ôn Hoan rồi cũng đi nốt. Ôn Hoan lấy cớ đi xem tình hình chiến trường, có vẻ muốn tránh xa con rết.
Vân Cẩn thì ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng thở dài, đợi tới khi Địch Quang Tự, Ôn Hoan, Tử Kỳ A Quả đều đi rồi mới nói với Lý Thừa Tu:" Sau này chuyện chiến sự ngươi chú ý thêm chút, A Hoan với Quang Tự không trông cậy vào được nữa rồi."
Lý Thừa Tu nghĩ một lúc rồi hiểu ra:" Ý ngươi là bọn họ không chịu được sự tàn khốc của chiến trường, tâm lý sắp sụp đổ rồi?"
"Ta sợ là như vậy, đáng lẽ ta phải sớm nhận ra mới đúng. . Vân Cẩn gật đầu:" Trong mấy người chúng ta, Quang Tự là người thành thật nhất, thế mà ngươi xem đi, bây giờ hắn như ngựa giống động dục vậy, dùng mọi thủ đoạn để được hôn Tử Kỳ A Quả."
"Lại nhìn A Hoan, hắn sợ rết tới mức thấy sâu cũng ném bây giờ lại chủ động đi trêu chọc vào con rết lớn như thế, thực sự vì muốn khắc phục sợ hãi sao?" "Điều này chứng tỏ hai người bọn họ đều đang bất giác phân tán chú ý của mình, đây không phải là hiện tượng tốt."
Lý Thừa Tu nhìn chằm chằm Vân Cẩn:" Ngươi ở Trường An thì hiền lành là vậy, từ khi tới tây nam lại quyết đoán tàn nhẫn quá mức, xem ra ngươi cũng không bình thường rồi."
"Ta ... Vân Cẩn há hốc mồm, lẩm bẩm:" Rốt cuộc từ bao giờ? Thừa Tu, ngươi nói thử xem."
Lý Thừa Tu nghĩ lại toàn bộ hành vi của Vân Cẩn, nhận ra Vân Cẩn khác thường từ trước khi tới tây nam:" Văn Thù Viện, ngươi lập kế hoạch đánh cướp nơi đó làm ta ngạc nhiên rồi ... Nếu vậy có lẽ do vụ ám sát bất ngờ hôm đó nhắm vào ngươi và Lý Tư tỷ khiến ngươi trở nên cảnh giác nhạy cảm quá mức, gặp phải nguy hiểm là muốn tiêu diệt."
"Có lẽ vậy." Vân Cẩn bóp trán, thực ra bây giờ hắn cũng không tập trung suy nghĩ được, như đang cầm sẵn búa trong tay, ngứa mắt là đập luôn:" Bốn chúng ta đều như thế, không biết đám hoàn khố khác thế nào?"
Lý Thừa Tu nắm chặt tay:" Vậy thì phải chỉnh đốn lại."
"Đừng!" Vân Cẩn ngăn cản:" Không phải lúc này, chúng ta đã đâm đầu vào chuyện quá lớn mà không lượng sức, cho nên mới thành ra như thế. Có điều không ngừng được, chỉ có điên cuồng mới có thể ăn hết bữa tiệc thỉnh soạn này."
"Đương nhiên điên thì điên, chúng ta vẫn phải tỉnh táo, nếu không sẽ gặp họa hủy diệt."
Lý Thừa Tu hít một hơi thật đâu:" Ngươi đúng là tên điên nhất.
Vân Cẩn nghe thế mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ tựa hồ như có gió hoa đào thổi qua.