Q7 - Chương 096: Người Đường thứ hai trong người Ô Man.
Q7 - Chương 096: Người Đường thứ hai trong người Ô Man.Q7 - Chương 096: Người Đường thứ hai trong người Ô Man.
Vu bà tỉnh lại rồi, bà ta cứ tưởng mình chết rồi cơ, phát hiện mình bị buộc trên một cái giá gỗ, thử giật mấy cái không ăn thua, dây trói không buộc quá chặt nhưng là thứ da trâu dày, bà ta liền từ bỏ ý định. Quan sát xem mình ở đâu thì bên tai truyền tới tiếng rên rỉ đau đớn, quay đầu sang nhìn thấy Man Long trần truồng bị người ta đóng đỉnh trên giá gỗ.
"Giết ta đi ..." Man Long phát hiện vu bà tỉnh lại thì cầu khẩn, đến cả vu bà cũng bị bắt, hắn tuyệt vọng rồi, chỉ một lòng muốn chết:
"Tay chân ta đều bị trói rồi, không giúp được ngươi."
"Không phải là bất kỳ ai tới gần bà trong vòng một trăm bước, bà chỉ cần dùng ý nghĩ cũng có thể giết người à?"
Vu bà cho rằng lần này mình chết chắc, chẳng che giấu nữa:" Ta nói thế là để dọa người ta thôi.
Man Long không tin:" Chính mắt ta nhìn thấy ..."
"Người bị ta dùng ý nghĩ giết chết là đệ tử của ta, sau này chẳng phải ta lại cứu sống à, chỉ là vở kịch thôi, không ai chết, cũng chẳng ai sống lại."
"Thế độc long của bà đâu?"
Vu bà chán nản:" Bị tên người Ô Man trẻ bắt rồi còn đâu."
Man Long giận dữ, càng cử động càng đau đớn, gần như dùng hết sức hét lên:" Bà, chính bà nói, bà có cách dùng cổ độc, khiến mười vạn người Ô Man tự chém giết lẫn nhau. Ta vì tin bà, cho nên mới dẫn người xung trận ..."
Vu bà cũng rít lên sin sít:" Ta đã nói phải đợi tới buổi tối tới Chướng Cốc làm phép mới được, ai mà ngờ ngươi cứ vậy xông ra đánh như vậy chứ? Ngươi không đưa ta đi thì sao ta làm phép?”
"Bà còn biết thổi ra sương mù che mắt địch cơ mà, sao không làm rồi tự đi đi?"
"Thời tiết này thì lấy đâu ra sương mùa? Ngươi đúng là thứ ngu xuẩn." "Bà, bà, bà ... Đồ, đồ ... Lừ, Lừa đảo!" Man Long gầm to, hắn rốt cuộc phát hiện ra bà già này chẳng có phép thần thông nào hết:
Vu bà lắc qua lắc lại cái đầu tóc hoa râm như cỏ dại của mình, miệng không ngừng phát ra âm thanh kỳ lạ, hét vào mặt Man Long:" Ta nói cái gì ngươi cũng tin, vì sao trước kia ta bảo ngươi đừng kết thù với người Đường, ngươi lại không nghe?"
"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi Man Long, làm như thế sẽ gây ra họa ngợp trời cho động Man Long, có phải ta đã nói rồi không? Thịnh La Bì tâng bốc ngươi vài câu, ngươi tưởng mình là anh hùng số một tây nam, ngươi dẫn nam nhân trong động tới Tống Giang Xuyên, chết bao nhiêu người để mang về một trăm bộ khải giáp rách nát."
"Nếu lúc đó ngươi không đi trêu chọc người Đường, người Đường đi tính sổ Thịnh La Bì có cần tới nơi hẻo lánh nguy hiểm như động Man Long hay không?"
"Ta nói cứ để người Đường giết Thịnh La Bì xong trở về nhà, khi đó động Man Long ta có hơn vạn chiến sĩ, lại thêm Long Bà ta giúp đỡ, ngươi sẽ có cơ hội làm man vương. Ngươi không nghe, ngươi muốn ởi giết người Đường thể hiện sự dũng mãnh của ngươi."
"Ngươi hao binh tổn tướng quay về mang theo mấy nô lệ người Đường, trăm bộ khải giáp, sau đó đổ lỗi cho ta không giúp ngươi, giảm một nửa thịt hiến cho ta."
"Man Long tên ngu xuẩn này, tất cả mọi chuyện do ngươi mà ra, ngươi hại chết người trong động, toàn bộ là lỗi của ngươi..."
"Đồ lừa đảo, đồ lửa đảo -" Hai mắt Man Long phun lửa, chỉ biết nói đúng câu đó:
"Ta không lừa ngươi đi giết người Đường, không tham gia giết người Đường, ngay cả những tù binh người Đường bị ngươi dày vò tới chết ta cũng không tham dự, đều là lỗi của ngươi."
"Bà không tham dự, nhưng bà ăn không ít thức ăn ta lấy ở chỗ người Đường, đừng nghĩ bà không liên quan..."
Long Bà như chỉ đợi có thế, cười như cú kêu:" Tiểu ca người Đường có nghe thấy không, cuộc chiến này không liên quan tới lão bà tử ta nhé, ta chưa giết hại người Đường nào ... Hơn nữa các ngươi có thể bắt được tên Man Long này còn có công của ta, có thể thả lão bà tử này đi không? Ta già rồi, ong bị lấy rồi, rết bị lấy rồi, không hại ai được cả, ta cũng không biết phun mây mù, không biết giết người bằng bằng ý nghĩ, ta chỉ là bà già yếu đuối lừa người khác kiếm miếng ăn thôi ... Thả lão bà tử đáng thương này nghé ...'
Man Long nghe vậy thì đờ người ...
Ở phía sau giá gỗ buộc hai người không xa, đám người Vân Cẩn đang tụ tập quanh đống lửa nướng sắn dây.
Địch Quang Tự dùng dao thái sẵn dây thành miếng mỏng, phết dầu, cắm que trúc đặt bên đống lửa nướng, nói với Tử Kỳ A Quả:" Thấy chưa, bà ta toàn lừa đảo, không có phép thuật gì hết."
Tử Kỳ A Quả vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn vu bà.
Long Bà tiếp tục nói:" Người trẻ tuổi, sắn dây phải ngâm nước một đêm, sau đó mới có thể nướng ăn, nếu không trúng độc đấy."
Địch Quang Tự lẩm bẩm:" Bà là người Đường thứ hai trong người man mà ta gặp, bà còn giống người Đường hơn người Đường."
Tử Kỳ A Quả sau khi được Địch Quang Tự giải thích thủ đoạn của Long Bà nhưng vẫn không dám bình luận gì, thậm chí không dám nhìn bà ta, chuyên tâm nướng sắn dây ăn.
Lúc này đây mười vạn người Ô Man đã càn quét sạch sẽ động Man Long, người cần giết thì đã giết, người cần đưa đi thì đã đưa đi, một bà già thôi, thân cô thế cô chẳng làm được gì. Vân Cẩn liền sai người thả bà ta ra, hỏi:" Bà có thể dùng đôi rết lớn kia làm giống, đẻ ra được rết con cũng lớn như thế không?"
Long Bà được thả ra, xoa cổ chân lại xoa cổ tay, lề mề mãi chẳng đáp mà hỏi lại:" Các ngươi cần nhiều độc trung như thế để làm gì?"
Đôi rết lớn kia tất nhiên là để tặng Lý Tư rồi, còn Long Bà thì Vân Cẩn muốn dùng vào việc khác:" Tôn chân nhân của Đại Đường ta mở một y quán lớn ở Trường An, mỗi ngày tiêu hao dược liệu nhiều không kể siết. Long bà bà, nếu bà có tuyệt kỹ nuôi trùng, sao không tới Trường An an hưởng tuổi già." Long Bà vẫn không đáp mà hỏi:" Tôn chân nhân, là Tôn Tư Mạc à?"
Vân Cẩn hơi bất ngờ, một bà già sống ở tít rừng sâu tây nam, vậy mà biết lão thần tiên:" Chính là ông cụ, sao bà biết?"
Long Bà lạnh nhạt nói:" Lão bà tử trước kia sống trong Vân Vụ Sơn, có một lão đạo tới hái thuốc, ông ta nhìn trúng độc trùng lão bà tử nuôi."
Vân Cẩn nghe vậy mừng lắm, cứ tưởng Long Bà và Tôn thần tiên có tình xưa nghĩa cũ gì, nghe thấy bà ta nói tiếp:" Lão bà tử đương nhiên không cho, đó là đôi kim long mà lão bà tử coi như mạng."
"So với đôi này thì thế nào?"
Mặt Long Bà thoáng hiện vẻ hoài niệm, nhưng trôi qua rất nhanh, thay vào đó là đôi mắt ngập ngụa thù hận:" Đôi kim long đó đã có linh tính, không ngờ rằng lão đạo tìm được một đôi thần kê cao bằng nửa người, thế là kim long của ta thành dược liệu của ông ta, đời này ta không tha cho lão già đó."