Q7 - Chương 097: Thay đổi hay là bản tính. (1)
Q7 - Chương 097: Thay đổi hay là bản tính. (1)Q7 - Chương 097: Thay đổi hay là bản tính. (1)
Vân Cẩn nghe vu bà sau khi chửi lão thần tiên thì trong miệng phát ra tràng âm thanh kỳ lạ, thần thái kích động, hẳn là lời nguyền rủa gì đó, biết chuyện không hay, vội vàng chuyển đề tài:" Vãn bối có thể tự quyết, mời Long bà bà làm cung phụng trong phủ An Định công chúa Đại Đường, địa vị tôn sùng, như thế sau này gặp lại Tôn chân nhân, có lẽ bà bà sẽ đòi lại được nợ xưa."
Câu này rõ ràng là trợn mắt nói dối, lão thần tiên có thể tùy ý gõ đầu Lý Tư thì coi một cung phụng của công chúa ra cái gì. Nhưng Long bà bà không biết, hiển nhiên bà ta coi công chúa địa vị cao hơn lão già tu đạo, vội vàng hỏi:" Ngươi có thể quyết định thay công chúa à?”
Vân Cẩn gật đầu:" Năm sau bọn ta thành thân rồi."
Long Bà nhìn Vân Cẩn một lượt từ trên xuống dưới rồi gật gù, bộ dạng tuấn mỹ hơn người của hắn làm bà ta tin thêm vài phần, thế nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa chịu trả lời rõ ràng:" Như thế có khi lão bà tử có thể tới Trường An một chuyến, có điều nơi nuôi độc trùng tốt nhất phải là Vân Vụ Sơn, ở Trường An không được đâu."
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, Long bà bà có thể tới Trường An gặp Tôn chân nhân một chuyến, sau đó nói chuyện khác cũng được, không vội vàng gì." Vân Cẩn rất dễ nói chuyện:
Long Bà nghiến răng:" Nhất định không bỏ qua cho lão già đó."
Vân Cẩn lập tức an bài người chuẩn bị đưa Long Bà tới chỗ Lý Tư, đồng thời còn gửi theo bài tập của bốn người mình cho a gia.
Khi trời tối hẳn, Tử Kỳ A Quả từ trong động Man Long quay về, lần này nàng nhặt được rất nhiều phụ nhân trẻ nhỏ. Trông có vẻ bọn họ sống trong động Man Long không tệ, mặc dù cũng đen xì xì, nhưng rất tráng kiện.
Long Bà không giả thần giả quỷ thì trông cũng không đến nỗi nào, chỉ tắm rửa đơn giản, đánh răng, không mặc thứ trang phục quái dị, không xõa tóc như mụ điên mà búi lại gọn gàng, trống giống bà già gầy gò tóc muối tiêu bình thường mà thôi. Dù vậy khuôn mặt Long Bà vẫn toát ra cảm giác uy nghiêm từ sâu bên trong, cho dù Địch Quang Tự đã nói cho Tử Kỳ A Quả biết bà ta không có vu thuật, chỉ là bà già lừa đảo giỏi nuôi độc trùng, Tử Kỳ A Quả vẫn quỳ bái bà ta.
Long Bà hoan hỉ nắm tay Tử Kỳ A Quả:" Để lão bà tử xem nào, thì ra đây là Nguyệt Thần trong đại sơn, lão bà tử đã nghe tới thanh danh của ngươi rồi, không ngờ đúng là vâng trăng sáng có thể chiếu rọi núi rừng...
Địch Quang Tự nhìn Tử Kỳ A Quả ngoan ngoãn trước mặt Long Bà, tới bên Vân Cẩn nói nhỏ:" Lão bà tử này không phải người tốt."
"Bà ta không tâm thường, Man Long không nghe lời bà ta, nếu nghe nói không chừng có thể thành một thế lực lớn ở Nam Chiếu."
"Ta chỉ lo A Quả..."
Vân Cẩn vỗ vai hắn:" A Quả không kém như ngươi nghĩ đâu, ta thì thấy giống một nữ nhân muốn thành nữ vương gặp được tể tướng của mình."
"Long Bà cho rằng sau khi thành cung phụng của An Định công chúa thì có thể đi tìm lão thần tiên đòi nợ cũ, đoán chừng Tử Kỳ A Quả cũng sẽ đi Trường An một chuyến. Đó là cơ hội ngươi giữ nàng lại Trường An."
Địch Quang Tự phiền muộn:" Nàng là tinh linh núi rừng, không sống được ở Trường An phồn hoa."
"Vậy thì chỉ đứng xa nhìn, chớ đùa giỡn."
"Ai đùa giỡn, ta thích nàng, nàng thích ta, đôi bên đều có tình cảm, chuyện đều tự nhiên.
Vân Cẩn ngẩng đầu nhìn vâng trang sáng hiếm có trên trời, nhất thời không biết phải nói thế nào, hắn chợt có một suy nghĩ, hình như không phải là bọn họ gặp vấn đề tâm lý, có khi đây mới là bản tĩnh thật.
Chẳng phải Thôi Dao tiên sinh từng trêu đùa nói rằng Vân gia trạch viện nuôi một đám mãnh thú, bình thường trông đáng yêu như gấu khoang, ai nhìn cũng thích, đợi ra ngoài kia chẳng biết thành bộ dạng gì. Vân Cẩn cố gắng suy nghĩ xem, đâu mới thực sự là con người của mình.
Tới khi trời sáng đám Trạch Bảo, Tra Hắc thỏa mãn trở về, nhưng trên đời này không còn động Man Long nữa.
Man Long bị ghim trên giá gầm rú cả đêm cũng chảy nước mắt cả đêm, đến khi trời sáng mới phát hiện ra là hắn đã chết rồi. Chẳng biết bằng cách nào mà hắn thoát khỏi sự trói buộc, rút tay khỏi đỉnh gỗ, sau đó đâm đầu mình vào đó tự tử.
Xem như hắn cũng là một tay hảo hán, Địch Quang Tự sai người cho chôn cất tử tế.
Động Man Long quá lớn, quá sâu, bên trong hẳn là còn có người ẩn nấp, Thạch Bảo cho rằng có tìm kiếm nữa cũng không nhiều ý nghĩa, thế là hắn ngừng tìm kiếm. Nhưng hắn cho một mồ lửa, đem đốt toàn bộ những kiến trúc gỗ dày đặc trong động.
Bốn phương tám hướng động Man Long bốc khói, chỉ có một lối ra duy nhất, Tra Hắc muốn phong tỏa lối ra, Vân Cẩn ngăn cản.
Người trong động không còn nhà, sao có thể tồn tại trong rừng.
Dưới sự chỉ huy của Long Bà, hai con rết cực lớn quấn vào tay Ôn Hoan, cái đầu đen xì xì nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Khuôn mặt của Ôn Hoan lúc này vừa tái vừa vặn vẹo không còn giống mặt người nữa, đũng quần của hắn ướt đẫm, sau đó là ướt giày, rồi ướt cả mảnh đất dưới chân.
"Lão tử không sợ ngươi..."
Cho dù từ trên người Ôn Hoan truyền ra cái mùi thum thủm, mấy người Vân Cẩn vẫn cho rằng Ôn Hoan là một hảo hán.
Đương nhiên, nếu hai cái răng có độc của con rết không bị bọc lại còn hảo hán hơn.
Nghỉ ngơi một ngày sau đó đám Vân Cẩn chuẩn bị lương thảo nhiều nhất có thể, sau đó xua hết tập đoàn lưu khấu của mình tới núi Vô Lượng, đây là cuộc hành quân khó khăn nhất, vì lúc này trở đi bọn họ thực sự đối diện đại ngàn tây nam.
Con người sau khi tiến vào rừng, bị ngăn cách khỏi mọi tin tức phức tạp, thế giới dường như nhỏ hơn, mọi thứ đều như ở trong tâm tay.
Bất kể là tình thần, tình yêu, thù hận, được hay mất đều vì hoàn cảnh nhỏ mà trở nên rõ ràng.
Cảm giác này không tìm thấy ở Trường An, hiện Trường An đã quá lớn, người quá nhiều, tính lựa chọn quá cao, sự kiện xảy ra quá nhiều, điều đó làm ái tình chẳng còn thuần túy, thù hận chẳng còn khắc cốt ghi lòng.
Ở Trường An, mọi thứ đều có thể thay thế, con người bước chân vội vã, còn chưa kịp đứng chân để tìm hiểu một việc đã bỏ lỡ rất nhiều việc.
Cho nên Trường An nhiều kẻ bạc bẽo.
Vân Sơ cho rằng con người cả đời ít nhất phải thay đổi hoàn cảnh sinh sống mới có thể khách quan nhìn lại thế giới của mình.
Y cũng thế, một năm trước quá nhiều sự kiện ùn ùn kéo tới làm y nhất thời quên cả xuân hạ thu đông biến thiên, hoang mang không rõ mình làm cái gì, đến khi bước chân lên Thục đạo, quay đầu nhìn mọi thứ mới thấy rõ ràng hơn, lòng bình tĩnh lại.
Cho nên Vân Sơ cũng đưa đám Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừ Tu vào trong rừng sâu thay đổi triệt để cuộc sống một lần, để y xem đàm quân tử lễ độ ở Trường An, tới nơi cuộc sống khắc nghiệt thiếu thốn sẽ thể hiện như thế nào. Đứa nào sẽ thay đổi, đứa này giữ được bản tính.
Cả đám thành biến thành cường đạo thì không có gì bất ngờ cả, Vân Sơ muốn có cái nhìn sâu hơn kia.