Q7- Chương 098: Thay đổi hay là bản tính. (2)
Q7- Chương 098: Thay đổi hay là bản tính. (2)Q7- Chương 098: Thay đổi hay là bản tính. (2)
Lúc này Vân Sơ đang ngồi trên ghế tựa cạnh con voi mẹ đầu đàn lấy nó làm ô che nắng cho mình, lật xem báo cáo điều tra của bốn người Vân Cẩn vừa mới được gửi về, bọn chúng trải qua những chuyện hoàn toàn giống nhau, nhưng báo cáo lại hoàn toàn khác nhau.
Báo cáo của Vân Cẩn trọng điểm nằm ở cải tạo và dung hợp, hắn cho rằng muốn đem tây nam hòa nhập vào Đại Đường phải xóa nhòa khoảng cách nhận thức. Trước tiên là phải diệt trừ kẻ bất đồng chính kiến ở tây nam, sau đó mới có thể đối xử người ở đây công bằng, đến khi nào chính sách Đại Đường có thể áp dụng ở nơi này như ở nơi khác, không có sự chèn ép nào, tây nam mới có thể tự nhiên hòa vào Đại Đường.
Ôn Hoan chú ý tới địa lý, hắn không nhắc tới con người, chỉ nói tới sản vật địa phương, từ chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, không gì không có. Vân Sơ đặc biệt chú ý tới phần sản vật, khoáng sản có thể có ở tây nam.
Địch Quang Tự mới đầu nói tới dũng khí, nói tới hành vi hào hùng hiệp khách gì đó, nhưng mà chỉ có đoạn rất ngắn thôi, sau đó hắn chuyển sang giáo hóa, cho thấy thay đổi của đứa bé này. Hắn cho rằng người tây nam và người Trường An không có chênh lệch gì về trí tuệ, luật pháp nghiêm khắc khiến người Trường An hiền hòa hơn, hạn chế giao lưu khiến người tây nam nhận thức kém hơn.
Sau đó hắn lại nói người tây nam chỉ khi thiếu lương thực mới đi cướp bóc, giống như sói đói mới đi săn cừu. Người Trường An không đói cũng đi giết cừu, không phải để ăn, mà vì khoái cảm giết chóc.
Xem ra đứa bé chất phác này là đứa không thích ứng được với hoàn cảnh thay đổi kịch liệt, chưa tìm được cân bằng mới, tư duy thay đổi liên tục.
Báo cáo xã hội của Lý Thừa Tu là giá trị kém nhất.
Không thể trách Lý Thừa Tu được, hắn theo Vân Sơ chưa lâu, không được giáo dục bài bản từ nhỏ, hơn nữa phương hướng phát triển là quân sự, nên tất nhiên không nhìn ra được tin tức xã hội gì đáng nói. Hắn chỉ ghi chép tỉ mỉ quá trình xảy ra bạo loạn ở tây nam. Bốn người, bốn phương hướng khác nhau, có chỗ đáng tán thưởng, có chỗ phải xem xét, song tạm thời không cần y phải can thiệp.
Đến lượt Vân Sơ cũng cần nhìn lại bản thân, tự viết báo cáo xã hội của mình, có điều cái nhìn của y không hạn chế ở tây nam, mà bao quát toàn Đại Đường này.
Vân Sơ khép mắt lại nhìn nhận lại những người y quen biết.
Lão thần tiên bây giờ không nói chuyện bằng lý lẽ nữa, ông cho rằng đạo lý thiên hạ đều là rắm chó, là những thứ đám Nho gia soạn ra để khống chế lòng người.
Cái nhìn rất chính xác, nhưng chỉ ông mới thoát khỏi ràng buộc đó, người khác dù biết cũng chẳng làm gì được, đợi khi nào y tám chục tuổi mới có giá trị tham khảo.
Huyền Trang đại sư không nói chuyện phật pháp nữa rồi, theo ông người là người, Phật là bức tượng ở trên cao từ bi nhìn xuống con người, để người quỳ bái biết trên đời còn có sự tồn tại cường đại thương xót bản thân, con người quỳ bái xong trong lòng được an ủi quay về cuộc sống.
Trong mắt ông, con người không thể thành Phật, hoặc có thể nói buồn vui của người vả Phật không tương thông.
Nhìn tới Lý Trị thì mấy năm qua có vẻ tâm tình hắn phẳng lặng hơn nhiều, ngoại trừ con gấu lớn kia, có vẻ không hứng thú gì nữa.
Bất kể là thái độ với hoàng hậu hay thái tử cũng chỉ là đối phó mà thôi, còn triều thần thì càng chẳng để vào mắt.
Kể cả chuyện sau khi chết thế nào, Vân Sơ từ thư Lý Trị gửi cho mình nhìn ra, hắn thực sự không bận tâm.
Vì trước kia hai bên qua lại dưới hình thức tấu sớ, ý chỉ, chẳng biết từ khi nào thư của hoàng đế không còn nội dung chính thức, cách viết thư chẳng còn cẩn thận quy phạm nữa, cũng chẳng còn quốc gia đại sự, chỉ có than phiền, chửi mắng, tâm tình, hết sức tùy ý.
Nên mỗi lần thư hoàng đế gửi tới là từng xấp dầy, có thể thấy hoàng đế rất cô độc, có nhu cầu tâm sự rất lớn. Thế nên Vân Sơ trả lời thư cho hoàng đế cũng ngày một dông dài, kể chuyện xây nhà cho người man ra sao, kể cuộc sống hàng ngày của họ thế nào, thậm chí chẳng ngại phiền kể cả chuyện chấp niệm đến kỳ lạ của người man với lợn.
Từ hành vi của hoàng đế có thể thấy, hắn bây giờ muốn hưởng thụ ngày tháng bình yên hài hòa, không muốn bất kỳ ai gây chuyện gì nữa.
Vân Sơ nhìn ra được thì người ở bên như hoàng hậu cũng nhìn ra, thế nên thời gian này trừ đốc thúc huynh đệ Vũ thị xây nhà đem bán thì chẳng làm gì nữa, thậm chí nhiều lúc chẳng lên triều, mọi việc bỏ đó cho Lý Hoằng, triều đình yên tĩnh như đầm nước chết.
Về Lý Hoằng thì Vân Sơ mặc xác, hắn muốn ngấm ngầm mở rộng thế lực, ngấm ngầm rèn rũa thuộc hạ hay là phát tài cũng được, vì đằng nào y chẳng định can thiệp làm gì.
Bất tri bất giác Vân Sơ đã một mình ngồi trong lều cả buổi sáng, suy nghĩ cả buổi sáng, thấy khô cổ cầm ấm trà lên rót trà mới phát hiện ra bình trà trống không, Lý Tư đã lâu rồi không vào thêm nước nữa.
Vân Sơ đem cả thư gửi cho hoàng đế và báo cáo điều tra xã hội của bốn đứa bé đóng gói, chuẩn bị gửi cho Lý Trị xem chơi.
Gọi tham mưu tướng quân đem thư tín đi, Vân Sơ tới lều của Lý Tư, kết quả không thấy ai, hỏi thân binh mới biết, Lý Tư đem quà sinh nhật Vân Cẩn tặng đi chơi rồi.
Nói thật, Vân Sơ nhìn thấy hai con rết cực lớn đó cũng phải rùng mình, cảm giác thân kỳ. Khi hai con rết lớn từ ống trúc bò ra, con ngựa mận chín chạy ra sau lưng voi mẹ, voi mẹ cuộn vòi lại, giấu rất kỹ, chúng đều sợ hai con rết đó.
Sau khi quan sát kỹ, Vân Sơ nhận định đây là hai con rết đột biến thôi, nhưng với ba người Trương Đông Hải, Lý Nguyên Sách, Khương Hiệp thì không đơn giản coi đây là hai con rết, với họ thì phải liệt vào phạm trù của rồng rồi.
Phải dâng lên hoàng đế mới đúng.
Cơ mà đồ đã tới tay Lý Tư thì cơ bản không có khả năng lấy lại được.
Khi Vân Sơ tìm được Lý Tư thì nhìn thấy cô công chúa này đang hưng phấn đeo găng tay da hươu bắt một con rết, để nó quấn vào cánh tay mình, đôi mắt tỏa sáng quan sát nó thật gần, làm y sởn hết gai ốc.
Long Bà tới cùng với hai con rết cũng đặt con rết còn lại lên tay mình, nói:" Công chúa nếu muốn nuôi dưỡng loại rết này thì giờ đúng lúc, rết cái sắp ấp trứng, một lần có thể ấp 200 con rết nhỏ, tới khi đó phải tách chúng ra nuôi, nếu không chúng sẽ giết lẫn nhau."
Lý Tư chưa hài lòng:" Lấy được khá nhiều độc dịch, nhưng mà ta thấy độc tính chưa đủ mạnh."
Nói rồi gọi thân binh mang một con gà tới, nàng cho rết quấn quanh gà, lát sau con gà cứng đờ ngã ra đất.
Lý Tư đá con gà bảo thân binh:" Đưa một con dê tới đây."
Long Bà nói:" Phàm là người bị hai con rết này cắn, sống không quá hai canh giờ."
"Nói vậy là bà đã thí nghiệm lên người rồi à?"
"Hai con rết này vốn là sứ giả tuần sơn, có bọn chúng, dù là mãnh thú cũng không dám tới gần."