Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1574 - Q7 - Chương 100: Khổng Tước Linh Của Vân Thị . (2)

Q7 - Chương 100: Khổng tước linh của Vân thị . (2) Q7 - Chương 100: Khổng tước linh của Vân thị . (2)Q7 - Chương 100: Khổng tước linh của Vân thị . (2)

"Hà Triệu!"

Lý Tư quát to, quả nghỉ giáo úy Hà Triệu đợi sẵn ngoài lều lập tức đi vào thi lễ, đầu không dám ngẩng lên, từ khi rơi vào tay Lý Tư, hắn mất dần uy phong của mãnh tướng, ngày càng giống một tên nô tài.

"Về Trường An, ngươi dẫn người đi băm xác kẻ thù Long Bà thành thịt băm cho ta."

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Cái mồm của Hà Triệu trả lời nhanh hơn cái đầu của hắn:

Tiên Long Bà đi rồi Lý Tư một mình đi bộ dưới ánh trăng, cho dù bình thường nàng không thích động não, nhưng bây giờ không có Vân Cẩn thích động não bên cạnh, nàng chỉ đành vắt óc suy nghĩ làm sao để bịt miệng lão thần tiên.

Sự tồn tại của Long Bà sẽ thành thứ vũ khí giúp Vân thị uy chấn tứ phương.

Mặc dù Long Bà chẳng qua là nuôi được hai con rết lớn một chút, khó coi một chút, ném bộ y phục lên là bắt được, rất vô dụng, chẳng lợi hại bằng một số loài rắn độc.

Nhưng cho con rết đó cái danh xưng cổ vương thì đủ làm đường phố Trường An tấp nập trở thành phố ma trống không.

Giống như a gia nói, giương cung không bắn mới khiến kẻ địch e sợ.

Long Bà và cổ vương chính là cây cung không bắn có uy lực lớn nhất, làm người ta sởn gai ốc nhất.

Vân Cẩn dẫn mười vạn người Ô Man như châu chấu băng qua rừng núi kéo tới Thương Sơn, Nhị Hải.

Chứng kiến Man Long bị bắt sống, Bì La Các lừa hai nhi tử ngốc của Man Long với hơn người động Man Long nhảy vào một thủy động bí mật trong động Man Long chạy ra. Thế nhưng chỉ có Bì La Các và các dũng sĩ động Man Long sống sót còn hai đứa nhi tử của Man Long và mười mấy tên thân về bị chết đuối trên đường bỏ trốn.

Đại quân của Vân Sơ lúc này mới tới được thành Chu Đề, khác với mọi khi, chỉ nhìn một cái là y cưỡi voi đi tiếp, tòa thành này không có nhiều giá trị cải tạo, mục tiêu của y là Thạch Thành, chuẩn bị xây dựng lại tòa thành đó, dùng nó làm nơi đặt châu phủ mới của Đại Đường.

Những chuyện này truyền về Trường An chẳng khơi lên nổi một cơn sóng gợn nào, mọi người đang bận chuẩn bị Tết Đoan Ngọ.

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Ngu Tu Dung đích thân làm không ít bánh ú, bánh ú của Vân gia nhiều chủng loại cũng ngon hơn bánh ú các nhà khác trong thành Trường An.

Bánh ú nhà khác đại bộ phận gói bằng lá sen, hình dạng vô cùng khó coi, bên trong tùy tiện cho ít gạo trắng, một ít quả khô là xong việc.

Nhà nào cầu kỳ một chút thì gạo nhuôm vàng, nhân có đỗ và thịt, tăng thêm hương vị đặc thù mà cho ít hoa nhài, song chỉ đại hộ mới làm thế.

Bánh ú của Vân gia dùng lá lau gói, mục đích là vì lấy hương thanh mát của lá, Vân Sơ cứ hay nói dùng lá sen gói bánh ú có mùi thối mốc.

Vân Loan rất thích ăn bánh ú gói bằng gạo nếp táo đường, cho táo đỏ vào là nó nói thối.

Trước kia Tết Đoan Ngọ là Vân gia sẽ đem bánh hiếu kính bốn vị trưởng bối, giống đời sau, tặng bánh ú chỉ là cái cớ, phải có thêm rượu, trà, đường phèn thường đẳng nữa.

Từ sau khi Lý Tích, Lương Kiến Phương qua đời, chỉ còn lại lão thần tiên và Huyền Trang đại sư có tư cách ăn bánh ú của Vân thị thôi.

Khi Vân Sơ ở nhà thì sẽ đích thân mang lễ vật đi tặng, khi Vân Cẩn sẽ đi thay, bây giờ hai cha con đều đi đánh nhau với dã nhân rồi Ngu Tu Dung đành lệnh cho Vân Cẩm đưa Vân Loan đi tặng quà.

Chẳng còn cách nào khác, phong tục của Quan Trung là như thế, cho dù năm nay Vân Loan mới 5 tuổi, nhưng vì nó là nam oa, tuy nói là tỷ tỷ dẫn đi, nhưng nhân vật chính là nó, nếu chỉ để Vân Cẩm đi thì thất lễ quá rồi.

Cho dù lão thần tiên và Huyền Trang đại sư đều là nhân vật không để lễ nghi thế tục vào mắt, nhưng Ngu Tu Dung không dám tùy tiện như thế. Chỉ là Vân Loan vừa mới đánh Vân Quan Quan một trận, bây giờ tâm tình rất tệ, ôm chặt chân a nương không chịu đi.

Vân Quan Quan ở bên ngon ngon dỗ dành:" Vừa rồi đệ lợi hại lắm, đánh được ta rồi cơ mà."

Vân Loan len lén nhìn Vân Quan Quan một cái rôi muốn chui vào váy của mẫu thân, bị xách cổ lôi ra vẫn cứ phông má hậm hực.

Vân Cẩm đang xem danh sách lễ vật liếc mắt qua một cái, đôi mắt sắc tựa dao của tỷ tỷ làm Vân Loan cứng người, ngồi bịch xuống đất khóc, tiếng khóc vô cùng ủy khuất.

Xem xong danh sách, Vân Cẩm đứng dậy chỉnh trang lại y phục, thiếu nữ mười sáu tuổi đang độ rực rỡ nhất, da trắng mũi cao, mi mắt như họa, tóc búi kiểu trái đào mái thưa vô cùng yêu kiêu, nhưng thần thái lãnh đạm xa cách muôn dặm, làm người ái mộ cũng chẳng dám tới gần.

Y phục của Vân Cẩm đương nhiên lúc nào cũng là chuẩn mực nhất, chẳng có vấn đề gì, nói với Vân Quan Quan:" Muội cũng đi."

Nói xong mặc kệ Vân Loan ngồi dưới đất gào khóc, Vân Quan Quan tất nhiên chẳng dám nói một chữ không. Thấy tỷ tỷ và Vân Quan Quan đi rồi, Vân Loan lật đật bò dậy đuổi theo, lau vội nước mắt rồi đặt bàn tay mũm mỉïm vào tay tỷ tỷ. Vân Quan Quan muốn nắm tay kia của Vân Loan, bị nó giật mạnh ra.

Thôi Dao thổi phù lá trà nổi trên cốc, uống một ngụm rồi nói với Ngu Tu Dung:" Tính của Tiểu Điểu Nhi như thế, sau này còn khổ."

Đầu đuôi câu chuyện là sáng nay Vân Quan Quan cướp ngọc linh lung của Vân Loan, Vân Loan cướp lại. Kết quả là hai đứa bé tranh giành nhau, ngọc linh lung bị vỡ, Vân Quan Quan liền giả vờ đánh không lại để Vân Loan đánh một trận. Gọi là đánh chứ chẳng giết nổi muỗi, nhưng đánh rồi nên Vân Loan không truy cứu Vân Quan Quan được nữa, trong lòng ủy khuất lắm.

Chuyện cơ bản là vậy, chỉ tiết cụ thể hơn thì người lớn bọn họ cũng không tìm hiểu, song dễ thấy Vân Loan là đứa chịu thiệt. "Quan Quan bảy tuổi rồi, đã tới lúc bồi dưỡng tâm tính cho nó." Ngu Tu Dung tuy nàng không thể hoàn toàn coi Vân Quan Quan như con mình, song không để ý chuyện trẻ con, chỉ là hơi lo lắng:" Tương lai nếu nó mà trở thành đứa ngang ngạnh, Vân gia chẳng qua chỉ là bỏ thêm một món hồi môn thôi."

"Ôi thiên tính mà lệch lạc thì nuôi thế nào lớn lên cũng xiêu vẹo, Vân gia bây giờ dù thế nào cũng là cao môn đại hộ, ta tự nhủ cũng chưa từng nuôi lên đứa bé hư."

Thôi Dao "ừm" khẽ một tiếng không phụ họa lời này, mấy đứa bé Vân gia, nhìn thì đối xử với ai cũng lễ phép, trông có vẻ hiền hòa lắm, nhưng toàn là hạng mắt mọc trên đỉnh đầu.

Nói chúng là trẻ hư thì không phải, nhưng chắc chắn chẳng đứa nào ngoan hiền hết, thế nên nàng thấy Vân Cẩm, Vân Quan Quan mới là giống của Vân Sơ, còn Vân Loan chính là dị loại.
Bình Luận (0)
Comment