Q7 - Chương 101: Toàn người nóng tính.
Q7 - Chương 101: Toàn người nóng tính.Q7 - Chương 101: Toàn người nóng tính.
Hậu viện chỉ có mấy người đó thôi, suốt ngày nhìn mặt nhau cho nên một cái nhướn mày của Thôi Dao thôi, Ngu Tu Dung cũng biết là vừa rồi mình khoe khoang hơi quá, tỏ ra khiêm tốn chút:" Cũng không phải được tất cả, con bé Tư Tư bị ta chiều hư."
"Chuyện này thì phải xem so với ai chứ, nhìn Tư Tư lại nhìn công chúa Đại Đường khác, luận võ, một mình Tư Tư có thể bóp chết cả đám, luận thủ đoạn, Tư Tư có thể hạ độc chết cả đám. Ngay cả luận văn tài, thì bài Tằm phụ ngâm đủ khiến không một công chúa nào dám lên mặt. Lấy cái gì mà so." Thôi Dao dốc không biết bao nhiêu tâm lực dạy bảo Lý Tư, tất nhiên là phải bênh đệ tử rồi:
Chuyện bài thơ Tàm phụ ngâm mắt nhắm mắt mở cho qua là được, nếu nói toán học thì Lý Tư còn có chút bản lĩnh, chứ ngâm thơ ấy à? Làm gì có cái đầu óc đó.
Bài thơ đó chắc Vân Sơ phải vắt óc nghĩ ra được, vì làm ra bài thơ đó không cần văn tài, cần trái tim lương thiện là được.
"Chuyện nó dùng độc, ta không tán thành chút nào, sợ mọi người xa cách nó." Ngu Tu Dung thở dài:
"Xa cách mới tốt, người hoàng gia làm gì có ai tử tế, Tư Tư không cẩn thận bị đám người không chịu yên phận kéo vào âm mưu quỷ kế mới là phiền. Cô không phải lo, phu quân cô còn đưa Tư Tư lên chiến trường máu thịt cơ mà, chẳng phải bồi dưỡng tâm tính kiến thức cho nó sao."
Nói một câu là bị bắt bẻ một câu, Ngu Tu Dung khó chịu, băng quơ nói:" Tư Tư chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều gặp phải lão sư không tốt, đã thành lão phụ rồi mà nửa đêm còn leo tường."
Hai người họ là thế, chẳng nói với nhau được mấy câu tử tế, thường xuyên vì chuyện nhỏ nhặt mà ném lời khó nghe vào nhau.
Thôi Dao cũng nào có vừa gì, giọng ngọt nhạt:" Mặt nam nhân của cô không bị dầu sôi làm hỏng, cho nên cô dính lấy cả ngày lẫn đêm không rời. Nam nhân ta như thế, tối không đi, lại đi ban ngày à? Cô không sợ để mấy đứa bé nhìn thấy sao?" Ngu Tu Dung thương hại:" Cô cũng đúng là tình sâu ý nặng, bộ dạng ma quỷ đó của hắn mà cô cũng xuống tay được."
Thôi Dao cười dâm tiện:" Sao cô biết ta dùng tay?"
Ngu Tu dung đỏ mặt phất tay áo bỏ đi, nữ nhân này không biết liêm sỉ nữa rồi.
Thuần Vu thị đang tưới nước cho hoa dưới mái hiên, cách cửa sổ nói với Thôi Dao:" Cô nên có chừng mực thôi chứ, nói chuyện như vậy mà được à?”
Thôi Dao khinh thường:" Đi mà bịa đặt cái giáp cốt văn của cô đi, đừng nói với ta học vấn đàng hoàng với không đàng hoàng, trên đời này chỉ có học vấn hữu dụng và vô dụng thôi."
"Thế nhân ngu muội, cho tới nay ngay cả chuyện nam nữ còn chưa làm rõ, nếu như cả thú vui khuê phòng mà không hiểu thì có khác gì dã thú giao phối? Phu tử nói chuyện ăn uống nam nữ là ham muốn lớn của con người, đợi ta chỉnh lý xong Thiên địa âm dương giao hoan đại lạc phú, để đám phụ nhân vô tri các cô mở rộng tâm mắt."
Thuần Vu thị đã tới Vân thị một thời gian rồi, chẳng còn rụt rè như lúc mới tới, đặt mạnh bình nước xuống đất:" Cô bảo ai bịa đặt giáp cốt văn? Những văn tự đó vốn có từ thời xưa, ta chỉ giải thích lại lời cổ nhân."
Thôi Dao xì một tiếng:" Trừ cô ra thì ai hiểu được thứ bùa quỷ đó, chẳng phải cô muốn nói thế nào thì nói à?"
Tới lượt Thuần Vu thị phất tay áo:" Thứ thôn phụ quê mùa, không đáng bàn luận."
Thôi ma ma bê một đĩa hạnh đợt đầu tới, vừa vào hậu trạch đã nghe thấy bọn họ lại tranh chấp thế là dứt khoát rẽ ngay sang hướng khác, đi vào phòng Ngu Tu Dung.
"Ngoài kia lại quần ma loạn vũ rồi, phụ nhân mặc kệ sao?"
Ngu Tu Dung cầm quả hạnh lên cắn, chua tới nhăn mặt, vội vàng nhổ ra, nửa ngày trời mới nói lên lời:" Quả còn chưa chín, giờ hái làm gì?"
Thôi ma ma cắn một quả, nhai thoải mái như không:" Đã có chút vị ngọt rồi, ăn cho biết ạ." Ngu Tu Dung lấy quả hạnh khác trông có vẻ đã ăn được, nhìn một lúc vẫn vứt lại đĩa:" Lão gia nói trong Thục nhiều lệ chi, còn nói thứ đó ngọt như đường, đợi năm nay ra quả sẽ phái người đưa về."
"Không dễ đâu ạ, phải đi qua Thục đạo cơ mà, lão nô nghe nói loại lệ chỉ này dễ hỏng lắm, dăm ba này là không ăn được rồi, khó mà đưa về nhà rồi." Thôi ma ma lắc đầu:
Ngu Tu Dung vẫn chọn số hạnh nửa xanh nửa vàng trên bàn mà chưa thấy quả nào ăn được:" Lão gia nói mang về được là nhất định làm được, nói không chừng còn mang cả đống kìa."
Bên cạnh lại mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau, Thôi ma ma lắc đầu:" Lão gia không có nhà, đám phụ nhân trong nhà đều nóng nảy."
Ngu Tu Dung đang chọn hạnh trợn mắt lên:" Phu quân ta không có nhà thì liên quan gì tới phụ nhân khác mà nóng với không nóng?”
Không giống với Vân thị náo loạn, lão thần tiên lúc này nằm dưới mái hiên, phe phẩy quạt bộ, rất ung dung tự tại.
Kỷ vương Lý Thận bê một khay hạnh hồng hồng đặt bên cạnh lão thần tiên, gân đây lão thần tiên hay thấy nhạt mồm, thích ăn những thứ ngòn ngọt kích thích.
Lý Thận thì bị sâu răng, đang tính xem có nên nhổ đi, thay bằng cái răng thép không, nhìn lão thần tiên trăm tuổi rồi vẫn nhai hạnh chua rau ráu, bất giác thấy cái răng lại nhức, rên rỉ:" Đau quá."
Lão thần tiên quay sang:" Đáng đời, từ năm ngươi ba tuổi, lão đạo nói với ngươi, bớt ăn đồ ngọt, súc miệng nhiều, chịu khó đánh răng, ngươi có nghe không?”
Bây giờ lão thần tiên khó tính kinh người, hơi chút là mắng mỏ người ta, Kỷ vương vội nói lảng đi, bảo hôm nay thế nào đám nhóc Vân thị cũng mang bánh tới hiếu kính. Quả nhiên lão thần tiên bỏ qua hắn, trong lòng hơi lo lắng nói:" Đáng lẽ giờ này chúng phải tới rồi chứ, sao mãi mà chưa đến, chẳng lẽ gặp chuyện gì giữa đường?"
Lý Thận đoán:" Có lẽ bọn chúng đi qua chỗ Huyền Trang đại sư trước chăng?"
Nói thế thôi mà lão thần tiên nổi nóng nhả hạt hạnh ra ném Lý Thận:" Làm gì có chuyện qua chỗ lão trọc đó trước ta được, ngươi bằng này tuổi đầu rồi mà còn không biết phép tắc à? Mau ra ngoài cửa xem, có phải mấy đứa bé đó gặp chuyện gì rồi không?"
Lý Thận bị hạt hạnh ném trúng trán, không dám cãi, vâng dạ chạy đi, lòng thầm nhủ, lão nhân gia ngài thì biết phép tắc, hắn đường đường một vị vương gia, một trưởng bối, lại đi đón mấy đứa bé à, phái quản gia đi ra đường xem có phải mấy đứa bé gặp chuyện gì không?