Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1576 - Q7 - Chương 102: Nữ Oa Vân Gia Không Đứa Nào Tốt.

Q7 - Chương 102: Nữ oa Vân gia không đứa nào tốt. Q7 - Chương 102: Nữ oa Vân gia không đứa nào tốt.Q7 - Chương 102: Nữ oa Vân gia không đứa nào tốt.

Đám Vân Cẩm đúng là gặp sự cố giữa đường thật.

Xe ngựa nhỏ của Vân Cẩm vừa mới rời cổng lớn phường Tấn Xương, chưa đi được tới Chu Tước đại nhai, xe đã chậm lại vì chật ních người.

Mã phu đánh xe luồn trái luôn phải trong đám đông, mướt cả mồ hôi mới tới được Chu Tước đại nhai, ai ngờ hai bên đường còn đông hơn, đại nhai ở chính giữa không có một người nào.

Đám đông không di chuyển mà cứ đứng đó nhón chân lên nhìn cái gì đó, mặt mày có vẻ phấn khích lắm.

Tóm bừa một người hỏi chuyện, người kia đang bực mình, thấy xe mang ký hiệu Vân gia thì khách khí trả lời, mã phu cách cửa sổ nhỏ nói:" Tiểu nương tử, Chu Tước đại nhai đang mở hội đua ngựa."

Vân Cẩm khẽ "ừ" một tiếng rồi bảo:" Vậy thì đi qua cầu vượt."

Mã phu đang định đánh xe đổi hướng thì đám đông đằng xa hú hét vang dội, tiếp ngay đó là tiếng động trời long đất lở, chỉ thấy từ hướng Thiên Xu có bụi mù bốc lên. Không lâu sau hơn trăm con tuấn mã phóng qua trước mặt, thiếu niên lang trên lưng ngựa nhấc hẳn mông khỏi yên, ra roi không ngừng, không quất mạnh, ngựa chạy càng lúc càng nhanh.

Người hai bên đường la hét như lên cơn điên, một đám tiểu nữ tử đứng trên cầu vượt ra sức ném hoa trong giỏ xuống, tạo thành thác hoa, đám ky sĩ phóng ào ào qua thác hết sức đẹp mắt.

Nếu chỉ dừng ở đó thì đành, nhưng người Trường An chỉ cần kích động lên là quên cả đầu óc, hoa bị ném hết, liền có tiểu nữ tử phấn khích quá đà, lấy khăn sa ném xuống.

Khăn tay trên người thì chỉ là mảnh nhỏ tưởng chừng là thứ hết sức vô hại, khi bị gió cuốn lên thổi đi, đáng thương cho những thiếu niên lang đang chổng mông thúc ngựa thì bị khăn bay vào mặt, không thể không giảm tốc. Đáng thương nhất còn là chiến mã bị khăn chùm lên, kinh hãi quẫy đầu, thế là trong tiếng la hét kinh hoàng của đám đông, có thiếu niên lang từ trên lưng ngựa ngã xuống lăn liên tiếp mấy vòng, chẳng biết còn sống hay không?

Vân Cẩm dùng tay nâng eo Vân Loan, để nó đứng trên cửa sổ xe nhìn thấy thiếu niên lang bị ngã thê thảm, lạnh lùng nói:" Sau này không được tham gia loại chuyện ngu xuẩn ấy."

Vừa dứt lời thì một thiếu niên lang bị ngã thất điên bát đảo mời bò dậy được, máu me chảy ròng ròng trên mặt còn chưa kịp lau đi thì bị con ngựa phía sau húc vào người, tiếp tục bay đi xa bảy tám trượng, còn trượt người trên mặt cát một đoạn, không động đậy nữa.

"Hắn chết rồi!" Có người hét lên chói tai:

Đám tiểu nữ tử trên cầu vượt biết gây họa lớn, cuống quít chạy sạch.

Vân Quan Quan xách tai Vân Loan:" Đệ xem đi, trẻ không nghe lời sẽ chết."

Vân Loan sợ hãi nhào vào lòng Vân Cẩm không dám nhìn ra ngoài, Vân Quan Quan kéo nó ra ôm vào lòng mình, nói:" Tỷ tỷ tương lai sẽ gả đi, sau này đổi sang ta bảo vệ đệ.

Vân Cẩm bợp đầu Vân Quan Quan:" Muội dọa nó làm gì?"

Vân Quan Quan cãi:" Tỷ dọa đệ ấy trước chứ."

Vân Cẩm không rảnh cãi nhau với Vân Quan Quan, quay đầu nhìn qua cửa sổ, thiếu niên lang bị ngựa húc phải kia đang chảy máu, máu ướt đẫm cả mặt đất, đúng là không sống nổi nữa.

Vân Loan lúc này đã yên tĩnh dựa vào vòng tay nhỏ bé của Vân Quan Quan, ngoan ngoãn tới mức làm người ta đau lòng.

Xe tới phủ Kỷ vương, Lý Thận không ngờ đứng ở cổng thật, thấy mấy đứa bé từ trên xe xuống, nhón chân nhìn không thấy thêm xe nào nữa, thất vọng hỏi:" Vì sao cô cô ngươi không tới?"

Câu hỏi này thật sự dễ sinh liên tưởng không hay, Vân Cẩm hơi cau mày:" Cô cô tiểu nữ có tới thì vương gia ngài cũng có dám nhìn đâu, tới hay không có gì khác biệt chứ?"

Lý Thận thở dài:" Ta còn nợ cô cô ngươi mười sáu món đồ khắc ngọc chưa hoàn thành, ài, bản vương sắp thành thợ điêu khắc ngọc riêng của Vân gia ngươi rồi."

Vân Cẩm nhoẻn miệng cười, giọng trong trẻo:" Vương gia, ngài nói cho rõ ràng, ngài muốn lấy lòng thái tử, không liên quan gì tới Vân gia, nói ra thì ngài đang lợi dụng Vân gia mới đúng, ngài nợ Vân gia."

Lý Thận bị vạch trần bộ mặt thật, cười ha hả đưa tay xoa đầu Vân Cẩm:" Ta thích sự thông minh này của trẻ con Vân gia."

Vân Cẩm khéo léo né đi, không cho hắn chạm vào đầu mình, dẫn Vân Quan Quan, Vân Loan tới thẳng tây khóa viện gặp lão thần tiên.

Chắc là do ăn nhiều hạnh chua, lão thần tiên ngủ dưới ánh nắng dãi chảy đầy chòm râu trắng. Vân Cẩm, Vân Quan Quan lấy khăn tay ra lau nước dãi cho ông cụ, Vân Loan thì trèo lên ghế, nằm trong lòng lão thần tiên, trông ỉu xìu xìu chẳng có chút tinh thần nào.

Lão thần tiên nâng cái mặt tròn tròn của Vân Loan lên:" Tiểu Điểu Nhi làm sao thế, hôm nay không bay à?”

Vân Loan sụt sịt chỉ về phía Chu Tước đại nhai:" Có người chết, ngựa giết đấy."

Lão thần tiên đã biết chuyện hôm nay tổ chức đua ngựa nên đám Vân Cẩm tới muộn, nghe là hiểu ngay, thở dài:" Đó là lỗi của quan phủ."

Vân Loan nức nở:" Tiểu Điểu Nhi sau này không cưỡi ngựa nữa."

Lão thần tiên nắm tay Vân Loan:" Vẫn phải cưỡi, vì ngựa sinh ra cho người cưỡi, nếu Tiểu Điểu Nhi không cưỡi ngựa, sau này không thể tới nơi xa thăm lão đạo được."

"Nhưng ngựa giết người."

"Vậy thì mau mau lớn lên, cháu lớn lên rồi, học giỏi thuật cưỡi ngựa thì ngựa không dám giết nữa."

Vân Loan ngẩng đầu lên nhìn lão thần tiên:" Ngựa không giết người sao?" Lão thần tiên xoa đầu nó:" Đúng, ngựa không giết người, do người kia không biết điều khiển ngựa mới chết."

Vân Loan lại lần nữa ngoan ngoãn nằm trong lòng lão thần tiên, tựa hồ không muốn đi nữa.

Lão thần tiên phất tay với Vân Cẩm và Vân Quan Quan:" Các ngươi không phải còn đi tới chỗ Huyền Trang hòa thượng à, để lễ vật lại rồi đi đi."

Biết không được lão thần tiên thích, Vân Cẩm và Vân Quan Quan đặt lễ vật xuống, thi lễ rời đi.

Lý Thận bóc hai cái bánh ú, đặt lên đĩa cho lão thần tiên và Vân Loan ăn, sau đó mới bóc cho bản thân, vừa ăn vừa hỏi:" Lão tổ tông hình như không thích hai nữ oa đó."

Lão thần tiên cắn một miếng bánh ú gật gù, bánh Vân gia làm lúc nào cũng ngon:" Không phải là không thích hai đứa nó, ta không thích tất cả nữ oa Vân gia trừ Vân Na, ngược lại hai đứa nam oa Vân gia thì lão đạo thích lắm."

Lý Thận ngớ người:" Vì sao ạ, Vân Cẩm giỏi lắm mà, tí tuổi đầu đã chăm lo việc nhà, lại còn xinh đẹp hơn người, Quan Quan cũng thông minh đáng yêu."

Lão thần tiên nhặt hạt gạo nếp dính bên mép Vân Loan cho vào mồm:" Đó là cái sai của Vân Sơ, làm đảo lộn âm dương, hỏng thiên đạo, nữ tử mạnh mẽ hơn nam tử là nghịch thiên. Ngẫu nhiên xuất hiện một đứa còn được, nhưng tất cả bọn chúng đều cường hãn, thiên hạ sẽ đại loạn."

"Lý Tư không phải đứa yên phận, Vân Cẩm càng quá đáng, nó kế thừa hoàn toàn tính cách Vân Sơ, chỉ là thể hiện ra ngoài lãnh đạm chút, Vân Quan Quan ta xem sau này cũng không vừa đâu. Còn không phải do Vân Sơ dung túng chúng mà ra."

Lý Thuận không quá để ý, đám công chúa Đại Đường còn quá đáng gấp bội ấy chứ:" Mấy nữ hài tử thôi mà, lợi hại thì cũng làm chủ hậu viện, có gì to tát?"

Lão thần tiên lắc đầu:" Lão đạo sống quá lâu, thấy quá nhiều thiên tai nhân họa rồi, cho nên quyến luyến ngày tháng bình an này, chỉ hi vọng kéo dài nó lâu một chút."

"Nam tử chèn ép nữ tử, thực ra đều là tranh đoạt quyền lực, chẳng qua là vì chuyện diễn ra quá lâu, cho nên mọi người coi nam tôn nữ ti là chuyện thường tình thôi. Nay Vân Sơ dạy ra một đám nữ tử không chịu cúi đầu trước nam tử, vậy ắt có tranh chấp, mới đầu sẽ là va chạm nhỏ tới không ai nhận ra, sau đó rất có thể dẫn tới chuyện đảo lộn thiên hạ ... Ài, tóm lại, chuyện trên đời này đều phải thuận theo tự niên, vô vi nhỉ trị mới tốt."

Lý Thận rụt rè nói:" Bình an quá cũng không tốt cả, cả đời mỗi ngày đều giống nhau, nhìn một cái là thấy hết, vậy thì vô vị lắm."

Lão thần tiên đặt Vân Loan khỏi lòng, nhìn Lý Thận:" Thì ra ngươi cũng nghĩ thế à, được, vậy thì từ ngày mai, lão đạo khiến ngươi cảm thụ được thế nào gọi là ngày dài như năm.”
Bình Luận (0)
Comment