Q7 - Chương 103: Trường An cổ ý.
Q7 - Chương 103: Trường An cổ ý.Q7 - Chương 103: Trường An cổ ý.
Huyền Trang ngồi dưới cây sa la nhỏ cúi người nhìn cá trong ao, hôm nay thời gian ông nhìn cá đã rất lâu rồi, tới khi Vân Cẩm và Vân Quan Quan xách giỏ đi tới bên cạnh, ông mới thu hồi ánh mắt.
Vân Cẩm cảm giác Huyền Trang đại sư không phải đang xem cá, mà giống như muôn xuyên qua tâng nước sâu nhìn đáy ao, cho nên khi đi qua nàng cũng nhìn ao nước.
Mặt trời chiếu lên mặt nước phản chiếu lại, cho nên không nhìn rõ được đáy ao có gì. Vân Cẩm ngồi quỳ trước mặt Huyền Trang, lấy từng món trong giỏ ra.
Huyền Trang vui vẻ lấy bánh ăn, cái tướng ăn chẳng hay ho gì, râu rồi tăng bào dính đầy vụn bánh.
Thấy Vân Cẩm đang quan sát cây sa la nở hoa phía sau, Huyền Trang cười, hái bông hoa trắng muốt trông như bảo tháp gài lên đầu Vân Cẩm. Vân Quan Quan cũng chớp chớp mắt nhìn Huyền Trang, ông hái một bông hoa nữa gài lên tóc nó.
Cây sa la này do Vân Na sai người tới Thiên Trúc kiếm được, đi trên đường mất tận hai năm mới đến Trường An. Tổng cộng có ba cây, cuối cùng chỉ sống được một cây, lại vì Phật đà Tất Đạt Đa sinh ra dưới cây này, cho nên cây sa la còn sống thành bảo bối của chùa Đại Từ Ân.
Không hiểu vì sao Vân Quan Quan luôn cảm giác thân thể Huyền Trang rỗng, tuy nhìn thì khác, nhưng nó sinh ra cảm giác kỳ quái này, nên nó nhích từng chút một tới gần Huyền Trang, vỗ vỗ lên bụng ông.
Huyền Trang không phiền, đợi nó vỗ xong mới cười hỏi:" Thấy gì rồi?"
Vân Quan Quan lớn gan nói:" Bên trong rỗng ạ."
Huyền Trang cười to:" Chỉ là cái vỏ thói, không trống thì sao?"
Vân Cẩm vội kéo Vân Quan Quan về:" Trẻ con nói linh tinh thôi ạ."
"Không sao hết, với bân tăng mà nói không còn quan trọng nữa." "A gia cháu sắp về rồi."
"Bần tăng đang đợi cơ duyên, không phải đợi y."
Khuy Cơ đại sư lúc nào cũng cười như di lặc từ ngoài đi vào, thoáng cái đã ăn hết sạch thức ăn do Vân Cẩm mang tới, cười ha hả:" Không còn gì nữa rồi."
Vân Cẩm thông minh như vậy sao không hiểu đây là câu đuổi khách, tuy nàng muốn ở bên cạnh Phật gia gia thêm một lúc, nhưng Khuy Cơ đại sư đuổi khách rồi, đành thi lễ dẫn Vân Quan Quan đi.
Qua cổng chùa Đại Từ Ân, lại đi qua đường là tới ngay hậu môn Vân gia, Vân Quan Quan nói nhỏ:" Tỷ tỷ, thân thể Phật gia gia rỗng thật đấy."
Vân Cẩm lúc này trong đầu rất nhiều suy nghĩ, không trả lời.
Ngu Tu Dung nghe Vân Cẩm về kể chuyện gặp lão thần tiên và Huyền Trang đại sư, biết sức khỏe họ vẫn tốt liền không hỏi thêm gì nữa. Còn về phần Vân Quan Quan nói lão thần tiên không thích nó, cùng với Phật gia gia đã biến thành cái xác rỗng, Ngu Tu Dung không để ý.
Hai vị đó đã là thần nhân rồi, không thể dùng mắt của người phàm tục phán định.
Một thì sống thành lão tổ tông của tất cả người Đại Đường, một tu vi Phật pháp đã tới mức có thể phi thăng hóa Phật bất kỳ lúc nào, trên người họ xuất hiện chuyện gì cũng đâu lạ.
Bánh đã tặng trưởng bối rồi, mọi người trong nhà tụ tập quanh bàn ăn bánh ú, uống rượu ngọt, vừa làm những chiếc túi thơm chống bệnh tật xua đuổi tà ma, nói vài câu chuyện vui.
Mặc dù hơn 6000 giáp sĩ cùng một vạn rưỡi dân phu Đại Đường bỏ mạng ở tây nam rừng thiêng nước độc, nhưng Ngu Tu Dung chẳng lo cho cha con Vân Sơ. Thực ra thì thoảng cũng có, nhưng mà là lo cha con họ ăn có đủ no không, ngủ có tốt không, có quen với thời tiết tây nam không, với lại Lý Tư một mình thân nữ trong quân có bất tiện không?
Còn về phần chuyện chiến bại gì đó, chưa từng xuất hiện trong đầu nàng. Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Ngu Tu Dung còn như thế thì người khác chẳng để ý, gần đây nhất còn có chiến báo 700 tên hoàn khố tiêu diệt một vạn man tộc cơ mà.
Lễ bộ phái người tới từng nhà, đem tin tức tên hoàn khố nào đã chiến tử báo với cha mẹ họ, trên mặt cha mẹ họ chẳng có mấy bi thương, thậm chí còn nói, huynh trưởng chết có đệ đệ thay, thúc thúc chiến tử có chất nhi có thể tiếp nối.
Người Trường An xưa nay rất nhiệt tình đi theo huyện tôn tác chiến, chiến sự tây nam lại lần nữa chứng miinh, đi theo huyện tôn lãi thế nào.
Đại quân do huyện tôn suất lĩnh tới giờ chỉ thực sự dùng tới bảy trăm tên hoàn khố không đáng tiền, vậy mà tiến sâu nghìn dặm, còn trong nhà những tên hoàn khố bị chết, đều có được vinh diệu cao nhất.
Đây không phải chuyện chỉ có trong chiến báo, ngay cả quân sĩ gửi thư về nhà cũng có nhiều người đùa rằng, không phải họ tới tây nam chiến đấu, mà là làm nông phu, công tượng, sống thoải mái lắm.
Thậm chí số ít dè dặt bóng gió nói, muốn ở lại tây nam an gia lập hộ.
Thế thì còn cái gì mà lo nữa chứ, người ta đi còn chẳng muốn về kia kìa.
Trường An vào tháng năm, mẫu đơn do quan phủ sắm sửa bắt đầu trang trí toàn thành, làm Trường An tức thì biến thành thành phố hoa, đi đâu đâu cũng thấy những bông mẫu đơn lớn nở vô cùng diễm lệ.
Vào thời điểm này trong năm, không phụ nhân nào muốn mặc y phục màu mè, còn những thứ son phấn hay dầu sứ đầu càng không dính vào, vì thành Trường An nhiều hoa, ong mật cũng nhiều.
Đâu đâu cũng một cảnh tưng bừng náo nhiệt, bất kể là dương liễu trên đê Bá Hà, hoa sen trong ao Khúc Giang, cỏ xanh trên Long Thủy Nguyên, thác nước ở Chung Nam Sơn, đều đẹp hơn cái bộ mặt hớn hở vì kiếm được cả đống tiên của đám thương cổ.
Người Trường An bây giờ đã quen với chuyện buổi tối không còn đóng cổng thành nữa, cũng thôi bất an vì những lỗ hổng toang hoác trên tường thành, giờ dần dần thích ứng cả chuyện các phường cũng không đóng cửa.
Từ khi có thương cổ phát hiện ra thạch chỉ thủy (dầu mỏ) ở huyện Cao Nô Dương Châu, người ta liền đào cái hố lớn trên mặt đất, đợi thạch chỉ thủy từ từ trong đất thấm ra, chảy vào ống sắt, cuối cùng luyện chế được dầu đèn.
Thương hộ khai thác thạch chỉ thủy nhiều tới mức nghe nói khói nơi đó bốc lên che kín cả trời.
Tức thì giá dầu đèn Trường An sụp đổ, thương hộ luyện dầu khóc lóc rầm rĩ. Mắt thấy một vụ thảm án thương nghiệp sắp xảy ra, quan phủ Trường An thừa cơ cùng hộ luyện dầu đạt được hiệp ước, thu mua toàn bộ thạch chỉ thủy do huyện Cao Nô sản xuất ra, như vậy thương hộ luyện dầu có tiền, bách tính có dầu giá rẻ để dùng.
Vì nhiều dầu mà đèn đường thành Trường An thắp sáng cả đêm, nơi như phường Tấn Xương, phường Bình Khang, hai chợ Đông Tây có thể nói là đèn hoa rực rỡ.
Chủ sự hộ bộ phòng Lư Chiếu Lân làm ra tức phẩm Trường An cổ ý.
Trường An phố lớn liền ngõ nhỏ, trâu vàng ngựa trắng xe nức thơm.
Xe ngọc ra vào phủ công chúa, roi vàng chĩa tới nhà hầu gia.
Rồng ngậm châu ngọc che nắng sớm, phượng nhả tua hồng át ráng tà.
Trăm thước lụa hoa cây quấn chặt, chim lạ thành đàn hót quanh hoa
Ong bay bướm vờn bên cánh cửa, cây biếc đài cao vạn sắc màu...
Bài thơ đêm sự phồn hoa đế đô, lộng lẫy của cung thất, thịnh vượng của phố phường hiện rõ trên trang giấy, bức tranh hoành vĩ, chẳng phải người yên Trường An say đắm không làm ra được.
Bài thơ này xuất hiện, văn nhân cho rằng hơn Tam Đô Phú của Tả Tư không chỉ một bậc.
(*) Nhờ tìm hiểu bài thơ này mà mình mới biết Lư Chiếu Lân là nhân vật lịch sử, một nhà thơ.