Q7 - Chương 104: Hai đầu nam bắc.
Q7 - Chương 104: Hai đầu nam bắc.Q7 - Chương 104: Hai đầu nam bắc.
Sáng sớm, phó chủ sự hộ bộ phòng Dương Quýnh vội vàng tới nha môn, tuy trời còn sớm mà hắn đã toàn thân đẫm mồ hôi, vừa vào cửa liền cởi vội mũ, thay hài, cầm ầm trà tu ừng ừng như trâu, nói với Lư Chiếu Lân ở vị trí trong cung gần cửa sổ:" Rốt cuộc cũng xử lý xong toàn bộ chăn của xưởng số hai ... Từ hôm nay trở đi ta có thể sống thư thái rồi."
"Nồi sắt của Triệu thị thì sao, ngươi xong chưa?"
Lư Chiếu Lân uể oải nói:" Những tám vạn cái..."
Dương Quýnh cau mày:" Có vấn đề gì, Triệu thị không biết là lần này cung cấp nồi sắt giá bình ổn, sau này để lại bát sắt cho con cháu ăn không hết à?"
"Triệu thị tất nhiên là đồng ý, ta đang lo không biết trả lời thư cho huyện tôn thế nào cơ." Lư Chiếu Lân đẩy một phong thư trên bàn cho Dương Quýnh:" Ngươi xem đi, thư của huyện tôn đấy."
"Huyện tôn hỏi chúng ta có muốn tới tây nam làm quan chủ quản một châu không? Ta tính rồi, chỉ riêng phẩm cấp thôi chúng ta đã lãi lớn, chưa nói ở đó là đất đai mới toanh, tùy tiện làm chuyện gì đó là được đánh giá thượng thượng của lại bộ, hết nhiệm kỳ năm năm, trở về kém nhất cũng là biệt giá một châu."
Dương Quýnh xem thư hỏi:" Ngươi có đi không?"
Lư Chiếu Lân trừng mắt chỉ Dương Quýnh:" Ta đi rồi ngươi sẽ thay vị trí của ta chứ gì?"
"Xem ra là ngươi không đi."
"Có thượng quan tài hoa ngút ngàn như mỗ, tên phó chức ngươi không tìm đường đi khác, chẳng lẽ uất ức ở dưới mỗ cả đời?"
Dương Quýnh đặt thư xuống:" Ta tính toán cho kỹ đã."
"Tính cái gì, huyện tôn chẳng lẽ không tính xa hơn ngươi à? Thời cơ tốt thoáng cái là mất, ta nghe nói chỗ Thẩm chủ bạ không ít phó chức báo danh, nếu ngươi chậm chân, chớ trách ta không báo trước."
"Không phải, ta muốn lên phương bắc, nơi đó có cát vàng mênh mông, có gió lạnh cỏ khô, cô thành lang yên, có lỗ tặc giết không hết, thế mới hợp với chí của ta."
Lư Chiếu Lân cười phá lên làm Dương Quýnh tức giận, mãi hắn mới nói ra lời:" Ngươi sống ở thời nào vậy hả? Tây Vực bây giờ sắp thành nơi trị an tốt nhất Đại Đường rồi, đám lỗ tặc mà ngươi nói không bận đào vàng cho Na Cáp nữ vương thì cũng bận đi chăn cừu, chăn trâu, ai rảnh mà đi làm cường đạo với tạo phản."
"Ngươi đi Tây Vực rồi khó về lắm, dưới tay Na Cáp nữ vương thiếu một quan viên chăn dân như ngượi, với tính cách người Vân thị, không ép ngươi tới giọt mỡ cuối cùng xem ngươi chạy nhanh rồi."
Dương Quýnh đã quyết định, dứt khoát nói:" Thà làm bách phu trưởng, hơn làm một thư sinh."
Nhìn Dương Quýnh đi tìm Thẩm chủ bạ theo đuổi tiền đồ của mình, Lư Chiếu Lân không cam lòng, có điều toàn bộ Lư gia đặt lên người hắn, hắn không thể đi đâu được.
Mặt trời ngả dần về phía tây, chủ bạ Thẩm Như mệt mỏi đấm vai, nhìn quyển tông trước mắt, chức vị ở Trường An chỉ có ngần ấy, số lượng nhân tài có thể dung nạp chung quy luôn có hạn.
Mặc dù đưa những người này đi rèn luyện là chuyện tốt, nhưng tận mắt nhìn thanh niên tài tuấn do mình khổ công dạy bảo từng người rời huyện Vạn Niên, trong lòng Thẩm Như vẫn thấy hụt hãng.
Không biết huyện tôn gặp phải chuyện thế này thì tâm tình ra sao chứ hắn thì cảm thấy hết sức tồi tệ, nghĩ tới mười ngày sau lại một đợt bạch đinh tiến vào huyện Vạn Niên, Thẩm Như thấy đau đầu.
Lúc này hắn rất nhớ ngày tháng huyện tôn ở Trường An, chỉ cần có huyện tôn, đám con cháu tới từ thế gia hào môn, tên nào dám ngẩng cao đầu vênh váo?
Không biết bao lâu nữa huyện tôn mới về?
Trường An nắng nóng, tây nam mưa nhiều. Vân Cẩn dùng dao kề sát mặt tách con đỉa đám bám vào mặt mình hút máu, hất nó xuống bùn rồi dẫm mạnh lên người. Con đỉa bị dẫm dẹp lép, nó còn chưa hút được bao nhiêu máu.
Trong rừng mưa như trút, chân núi không có lấy một cơn gió, Lý Thừa Tu chỉnh lại áo mưa, lớn tiếng hét về phía sau:" Đi lên trên cao, đi lên trên cao."
Tuy là ban ngày đấy, vì mây đen dày đặc, lá cây rập rạp che hết ánh sáng, trong rừng tù mù như lúc hoàng hôn.
Từng đội người Ô Man đen xì xì đội mưa lặng sẽ hành quân, con đường nhỏ vốn còn khá rõ ràng sau khi bị vô số người dẫm qua liền biến thành ao bùn.
Thời tiết thế này hiển nhiên người khốn đốn nhất chính là đám hoàn khố tới từ Trường An, Lạc Dương.
Người Ô Man biết chống lại mưa to thế nào, có người lấy ra áo tơi, người lấy ra áo lông vũ dầy, người còn sảng khoái lấy những lá cây lớn xuôn với nhau liên thành công cụ che mưa rồi. Đường xá lầy lội không hề gì lắm, năm ngón chân người ta bám đất cực chắc, đi phăm phăm chẳng hề hấn gì.
Đám hoàn khố chịu rồi, đi đất như người ta không được, bất cẩn chút là toang máu ngay, đi giày thì ướt sũng, trơn trượt, phải chống gậy mới đi được, nhiều chỗ bò luôn bốn chân cho an toàn.
Nào đã hết, tuy là trời tháng năm, dâm mưa thế này, nhiệt lượng bay đi vèo vèo, chẳng mấy chốc người lạnh toát run cầm cập.
Sông trong rừng đổi tính, thường ngày dịu dàng, giờ hung bạo như ác phụ.
Vân Cẩn không chỉ một lần nhìn thấy cả một triền núi mang theo cây cối bên đó trôi âm ầm xuống sông, cũng nhìn thấy dòng nước hùng dũng xô cả ngọn núi đổ sập, sau đó biến thành cái hồ.
Đến khi dòng chảy tìm chỗ phát tiết, một con sông lớn hình thành.
Không ai biết sông sẽ chảy đi đâu, tận cùng ở đâu.
Mưa đã to còn liên miên không dứt, Ôn Hoan từ phía sau vội vàng chạy tới, nói lớn át tiếng mưa:" Hơn 500 người theo sau đã biến mất, chắc là trốn rồi."
Vân Cẩn vuốt nước trên mặt:" Không sao đâu, cứ dẫn bọn họ tới Thương Sơn Nhị Hải là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, bất kể là tập hợp hay phân tán, cường đạo vẫn là cường đạo."
Ôn Hoan kéo Vân Cẩn sang bên, nói nhỏ hơn:" Chúng ta phải rút thôi, có huynh đệ trong hoàn khố doanh sốt cao, dừng lại không được, tiến cũng chẳng xong, e là không qua nổi, nhiều người khác cũng sốt nhẹ. Không thể lãng phí người thế này."
Vân Cẩn đối diện với quyết định gian nan, đã tới nước này rồi còn rút, chẳng phải uổng phí sao, cắn răng nói:" Rời Vô Lương Sơn, tiến vào Đô Di xong chúng ta phân tán người Ô Man ra, cho phép họ tự do hành động, còn chúng ta lui."
Bọn họ tiến quân thì rất dễ dàng, Thịnh La Bì áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống rất thành công, Ôn Hoan bực tức:" Đã liền sáu ngày rồi bọn ta không cướp được cái gì, trên đường toàn là trại trống, tiếp tục thế này ta chẳng biết duy trì bao lâu thì lòng quân sẽ sụp đổ."
Vân Cẩn võ vai hắn:" Mưu sự tại nhân, thành sự tài thiên, chỉ cần tiến vào lãnh địa Thịnh La Bì là được, người Ô Man và người Bạch Man là tử địch. Thêm vào bây giờ họ lui cũng muộn rồi, quay về đường cũ vẫn không cướp được cái gì, bảo họ thế, chỉ còn đường tiến lên thôi."