Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1579 - Q7 - Chương 105: Dấu Hiệu Sụp Đổ.

Q7 - Chương 105: Dấu hiệu sụp đổ. Q7 - Chương 105: Dấu hiệu sụp đổ.Q7 - Chương 105: Dấu hiệu sụp đổ.

Mưa lớn thực sự không thích hợp hành quân trong thời gian dài, nếu không con người không chịu nổi cái lạnh.

Mới đầu mưa rơi lên người còn thấy âm ấm dễ chịu, nhưng nó sẽ liên tục lấy đi nhiệt lượng của người ta, khiến người ta thấy lạnh cóng, cuối cùng là mất nhiệt mà chết.

Khi Lý Thừa Tu hạ lệnh nghỉ ngơi, chẳng cần ra lệnh, tất cả người Ô Man đều đổ xô đi chặt cây, bọn họ chọn những cái cây nhỏ chừng cổ tây, lấy dây rừng buộc lên cây lớn, sau đó là lấy lá đắp lên trên làm mái. Tiếp đó ghép những cây đều đặt vào với nhau, buộc cách mặt đất một khoảng chừng gang tay làm giường. Đến lúc trời tối, tất cả tụ vào một chỗ hai tay ôm vai xoa liên hồi, răng va vào nhau run cầm cập.

Không cách nào có thể đốt lửa, chỉ còn cách ngồi sát vào nhau để sưởi ấm.

"Mai thôi, mai là chúng ta tới được bình nguyên rồi, ở đó có lương thực ăn mãi không hết, có vô vàn nữ tử Bạch Man xinh đẹp, có vàng bạc châu báu, chúng ta tới đó, tất cả là của chúng ta..."

"Cố lên, không quay về được nữa, chúng ta đã đi quá xa rồi, quay về theo lối cũ cũng chỉ có chết! Tiến lên! Mọi thứ là của chúng ta..."

Trong bóng tối không ngừng truyền tới lời cổ vũ bằng tiếng Ô Man, tiếp thêm động lực để họ đấu tranh với đói rét cùng đại tự nhiên.

Đám Vân Cẩn cũng phải tự dựng lên chỗ tránh mưa cho mình, nói ra bọn họ cũng hơn gì người Ô Man khác, vì trừ ra lệnh cho Tra Hắc ra, bọn họ không nô dịch bất kỳ người Ô Man nào.

Đứng nói chuyện xây chỗ trú mưa, bình thường ăn uống cũng tự lo liệu hết.

Mưa rừng lớn thế này cơ bản là chẳng có cái gì cháy nổi, Vân Cẩn còn vài quả đạn cháy, nhưng mà lấy thứ này ra sưởi ấm quá lãng phí, hiệu quả chẳng là bao.

Địch Quang Tự an bài Tử Kỳ A Quả ở giữa lều tránh mưa của họ, vì bốn phía gió lùa mưa hắt, hắn dũng cảm tự mình chắn mặt đón gió, còn an bài ba người Vân Cẩn thay mình đi che ba mặt khác.

Áo mưa thì chụp nên nóc lều rồi, cho nên dù đám Vân Cẩn có là thủ lĩnh đội ngũ khổng lồ này cũng chỉ còn cách cắn chặt răng chống lại cái lạnh.

Lấy huynh đệ ra che mưa gió cho người trong lòng, Địch Quang Tự không có tí chướng ngại tâm lý nào, chỉ hận đám huynh đệ không đủ to lớn để làm tường chắn thôi. Hắn tin đổi lại là người khác cũng sẽ làm như thế.

Lúc này đám Vân Cẩn nhìn người Ô Man mà ghen ty, ít nhất người ta còn ngồi sát một chỗ, ôm nhau sưởi ấm, còn bọn họ à? Quên đi.

Mưa lạnh thế này đáng nhẽ là lúc làm nồi lẩu cay mới đúng, bọn họ thì lại gặm lương khô, Tử Kỳ A Quả ăn hai miếng lương khô Địch Quang Tự đưa cho, nhớ tới ba mươi phụ nhân đi theo mình.

Nàng muốn đi tìm thì Địch Quang Tự ngăn lại:" Người ta sống sung sướng hơn nàng nhiều, có rất nhiều người nguyện đem chỗ ấm áp nhất nhường cho họ."

Tử Kỳ A Quả nhìn ba nam nhân xoay lưng về phía mình, phì cười:" Nếu ở Trường An, chắc danh tiết của ta không còn đúng không?"

"Đúng thế, có điều ta tin đám huynh đệ của ta."

"Ngươi tin huynh đệ nhưng lại không tin ta à?”

"Tất nhiên rồi, bọn ta từ lúc năm tuổi đã ngủ cùng nhau, ta thì đã ngủ với nàng đâu."

"Vô sỉ -"

Vân Cẩn tới lúc này không giả câm giả điếc được nữa, nghiến răng ken két:" Hai người đừng quá đáng, bọn ta không phải là người chết đâu."

Tử Kỳ A Quả trừng mắt với Địch Quang Tự, im lặng một lúc đột nhiên hỏi:" Ta có thể tới xem Trường An thế nào không?"

Địch Quang Tự mong mà chẳng được nữa là, gật đầu ngay:" Tất nhiên là được rồi, khi đó ta dẫn nàng đi dạo khắp Trường An."

Tử Kỳ A Quả lắng nghe tiếng mưa rừng sầm sập đan xen gió cuốn, hai tay ôm gối ngồi thu lu, lại hỏi:" Nếu ở Trường An vào lúc này thì các ngươi làm gì?" Địch Quang Tự hồi ức:" Vừa ăn tối xong, lúc này xem sách, hoặc ngồi nghe sư phụ giảng bài, hoặc kiểm tra bài."

"A Cẩn, ngươi thì sao?"

Vân Cẩn vốn chẳng muốn tham gia câu chuyện của họ, nhưng nhắc tới Trường An, lòng bất giác cồn cào nhớ mong:" Ta thường ở lò gốm nên về rất muộn, lúc này Nhà ăn lớn náo nhiệt nhất, ở đó có hơn ba trăm món ăn đang đợi ta"

"Nếu trời lạnh, ta sẽ gọi một nồi canh thịt cừu, nhiều thịt, nhiều ớt, đem bánh nướng vừa lấy trong lò ra, còn nóng tới sưởi ấm được, xé bánh cho vào canh, đợi bánh hút đẫm nước canh sẽ múc ăn, ăn không ngừng tới khi toát mồ hôi ..."

Mấy người quanh đó nghe mà bụng sôi ùng ục, Ôn Hoan hai tay chà gò má lạnh cóng của mình, cũng mơ mộng:" Ta không thích ăn canh thịt cừu, vị nông quá, ta thích canh thịt viên, bên trong cho ít miến, rồi ít mộc nhĩ đen của Liêu Đông, một ít rau thơm nữa, nhưng không được nhiều. Sau đó múc miến, thịt viên, rau thơm, nước canh cho vào miệng, nước ngọt thanh thanh, thịt viên beo béo, miến dai dai, còn gì bằng..."

Lý Thừa Tu nuốt nước bọt:" Ta thì thấy món ăn ngon nhất là khâu nhục cùng bánh lá sen mới rời lông do sư nương làm ... Khi ta trông mộ cho a gia ta, sư nương thường sai người mang hộp thức ăn tới, vì đường xa mà các món ăn khác đầu nguội, chỉ có khâu nhục là vừa vặn."

"Nhớ nhé nhất định phải lấy hai miếng khâu nhục cho vào bánh lá sen to bằng bàn tay, phải ăn từ góc ấy, nếu không mỡ sẽ chảy đi, như thế càng ăn càng có vị."

"Cái bánh như thế ta cắn năm miếng mới hết, ba miếng sau là ngon nhất vì mỡ dồn hết vào phía sau, thấm vào bánh. Hai miếng đầu như leo núi, miếng thứ ba lên đỉnh núi, cảm giác thỏa mãn vô cùng."

Nước miếng cứ không ngừng chảy ra làm mềm lương khô, năm người Vân Cẩn chìm đắm trong món ăn ngon không sao kiêm chế được, nhờ đó qua được một đêm gian nan. Thế nhưng đến khi trời sắp sáng, mưa chẳng những không ngớt mà còn to hơn.

Xuyên qua màn mưa dày Vân Cẩn nhìn thấy nước trên núi tạo thành thác nước lớn, bầu trời vẫn âm u, xem ra dù có ngớt mưa cũng chỉ là nhất thời thôi, không cách nào tạnh hẳn, với tình hình bọn họ bây giờ thế là đủ chí mạng.

Địch Quang Tự kể về các món ăn Trường An mỗi lúc một lớn, Ôn Hoan bắt đầu cười to ca hát, Lý Thừa Tu dùng hoành đao làm đàn cho Ôn Hoan, chỉ có Vân Cẩn vẫn trầm tư nhìn rặng núi bao phủ trong cơn mưa.

Hắn sợ, đội ngũ này không duy trì được bao lâu, mục tiêu cuối cùng tiến tới Thương Sơn Nhị Hải chắc chắn không thể hoàn thành rồi.
Bình Luận (0)
Comment