Q7 - Chương 106: Lòng người đã mất.
Q7 - Chương 106: Lòng người đã mất.Q7 - Chương 106: Lòng người đã mất.
Tra Hắc đội mưa tới tìm Vân Cẩn báo toàn tin xấu, lại thêm những đội ngũ lớn mấy trăm người bỏ đi rồi, còn đội ngũ nhỏ lẻ vài chục người thì không đếm xuể, không cách nào xác định bọn họ còn chính xác bao nhiêu người nữa, đội ngũ ngày càng khó khống chế, những người khống chế được chắc chắn đội ngũ trong tay lại không nể mặt hắn.
Trong rừng không phải là không cách nào kiếm thức ăn, thực chất rừng sâu là kho tàng khổng lồ, chỉ xem ngươi biết dùng không. Nhưng dù thế nào cũng chỉ nuôi sống được nhóm nhỏ, đội ngũ của họ quá lớn, nên người tìm ra đường sống khác, hoặc tuyệt vọng bỏ đi rồi.
Chỉ phân tán ra mới có đường sống.
Vân Cẩn tất nhiên không phải người truy đuổi hay phát lệnh cấm gì, bây giờ mạnh tay có khi dễ gây bạo loạn, đoàn người do mình thống lĩnh trải qua thời gian dài đói khát, mệt mỏi, đã có dấu hiệu lòng người tan rã rồi.
Nếu như ở Trung Nguyên, nơi cư dân đông đúc, không thiếu thành trì thôn làng để cướp bóc, còn vùng tây nam đất rộng người thưa này, đi cướp không dễ dàng. Làm tặc khấu ba ngày đói chín bữa, đội ngũ duy trì tới giờ đã không dễ.
Trời vẫn còn mưa không thôi, Vân Cẩn triệu tập hết đám hoàn khố lại, có năm người sốt cao đã không qua nổi đêm qua, tỉnh thần mọi người rất kèm. Vân Cẩn cùng họ thương lượng, sau khi tới bình nguyên Nhị Hải, bọn họ sẽ lập tức rút lui.
Đám lưu khấu phía dưới ngày một bất mãn, ngày một khó chỉ huy, đó là điều mỗi tên hoàn khố đều cảm giác được, nên không ai phản đối chuyện lui quân.
"Thịnh La Bì nhất định có trọng binh trấn giữ ở lối ra Di Độ Xuyên, chúng ta phải bất chấp tất cả tiến lên, tới khi phá được thành Di Độ, cho người Ô Man một chỗ đứng chân. Tới lúc đó thù hận của người Ô Man và Bạch Man không thể hóa giải."
"Có như vậy mới không phụ công huynh đệ chúng ta vất vả trong rừng rậm nửa năm."
Kiến nghị của Lý Thừa Tu được mọi người tiếp nhận, ai cũng thấy người nhẹ hơn không ít, thời gian dài áp ức, bọn họ rốt cuộc thấy hi vọng công thành thân thoái, tất cả đều tới giới hạn.
Vân Cẩn đấm mạnh xuống bản đồ vẽ trên đất bùn:" Làm thế đi! Đập nồi dìm thuyền, liều mình đánh một trận, hạ được thành Di Độ, chúng ta toàn lực rút lui."
Mọi người bắt đầu tản đi chuẩn bị, Vân Cẩn đột nhiên hô:" Còn mạng thì mới còn phúc, mọi người đừng để vật ngoài thân làm liên lụy!"
Trình Long đang đi thì khựng người, nghĩ một lúc mở ba lô đổ ra đất, ào ào cả đống đồ bằng vàng. Mấy tên hoàn khố khác thấy vậy hơi do dự, sau đó cũng làm theo, chẳng mấy chốc mà thành ngọn núi nhỏ.
Đến trưa mưa đột nhiên nhỏ hơn, Vân Cẩn không nói hai lời dẫn người tới thẳng Di Độ Xuyên.
Tử Kỳ A Quả sau khi biết kế hoạch của đám Vân Cẩn thì không muốn đi tiếp nữa.
Sau khi vượt qua một ngọn núi, Ôn Hoan nhỏ giọng hỏi Địch Quang Tự:" Chủ ý của ngươi đấy à?"
Địch Quang Tự lắc đầu:" Không phải, một khi chúng ta công phá thành Di Độ xong thì nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, tụ họp với đại quân của sư phụ, nếu không chúng ta sẽ bỏ mạng lại trong rừng rậm này."
Ôn Hoan vẫn tiếc:" Không biết ba mấy phụ nhân kia có thể đem số vàng đó đi được không?”
"Nhất định là được thôi, con người ấy mà, mang thứ khác khả năng còn có cực hạn, mang vàng thì khỏe hơn mấy lần."
Khi hai người bọn họ đang thì thâm với nhau thì Tử Kỳ A Quả vác hai cái bọc cực lớn đi về, giày gai dưới chân nàng vì mang đồ quá nặng mà đang không ngừng đứt dây. Tử Kỳ A Quả bực mình vứt luôn giày, đi chân đất từng bước tới địa điểm tiếp ứng.
Những phụ nhân khác cũng như vậy, toàn người gày gò đói ăn, tựa hồ gió thổi cũng bay, vậy mà lúc này trở thành lực sĩ sức khỏe vô song, trên người đeo đầy vàng chưa nói, mỗi người mang hai cái bọc lớn, tuy mỗi bước chân đều làm gân xanh trên cổ nổi cả lên, nhưng không một ai kêu khổ, kêu mệt. Chỉ cần mang những thứ này về là có thể đem đổi bao nhiêu chăn, nồi sắt, trâu, lợn với lương thực ăn không hết rồi.
Khác hắn với đám Tử Kỳ A Quả vui vẻ sung sướng, khi đám Vân Cẩn băng qua rừng nhìn thấy mặt đối diện với núi của Di Độ Xuyên toàn hàng rào cao lớn thì không sao vui nổi.
Không chỉ có hàng rào, còn có chi chít thành bảo bằng gỗ, cứ một dặm lại có một thành bảo, trên thành bảo là vô số quân binh cảnh giác.
Phía sau hàng rào và thành bảo là từng mảng từng mảng ruộng, toàn là lúa mạch vàng óng, trong ruộng có rất nhiều người đang ra sức thu hoạch.
Còn chưa đợi đám Vân Cẩn quan sát rõ tình thế, người Ô Man đói mờ mắt như nước lũ từ trong rừng đổ ra. Lập tức quân binh trên thành bảo nhìn thấy, Di Độ Xuyên vang vọng tiếng tù và kéo dài.
Đám Vân Cẩn cũng chẳng biết được trong tay mình lúc này trong tay mình có bao nhiêu người nữa, thực ra ngoại trừ dẫn đường cho đại quân tới đây thì họ chẳng còn quyền kiểm đội ngũ này. Sóng người ập tới, hàng rào gỗ và thành bảo khiến Vân Cẩn e ngại không ngờ yếu như giấy. Cơn thủy triều đen lấp kín ruộng lúa vàng, khi Vân Cẩn dẫn người tới được đồng ruộng thì lúa mạch bị người Ô Man đói khát ăn sạch, dẫm đạp không còn gì.
Tiếng tù và ở gần không còn nữa, tù và ở xa vẫn còn vang, phía trước là đường thẳng màu đen, hẳn là quân đội của Thịnh La Bì.
Di Độ Xuyên không phải là một nơi rộng rãi cho lắm, người Ô Man gần như chiếm cứ từng mảnh đất, dù là cây đa, thôn trại thấp thoáng trong rừng trúc, đều đã bốc khói đen cùng tiếng kêu thảm thiết gân như không nghe rõ.
Vân Cẩn khó khăn lắm mới có thể lệnh Thạch Bảo, Tra Hắc tụ lại thành hai mũi nhọn đâm vào phòng tuyến của quân Nam Chiếu, người Ô Man thấy đám đông xông lên thì ùn ùn kéo theo phía sau.
Không giống những cuộc chiến trước, để đám bảo người Ô Man không tan rã giữa chừng, đám hoàn khố tập trung ở giữa quân trận, đợi Tra Hắc, Thạch Bảo tấn công không hiệu quả, bọn họ làm quân tiên phong phá trận.
Chẳng có gì miêu tả về cuộc chiến này, người cứ vậy ùn ùn kéo tới, thấy địch là chém thôi, ngay cả đám Vân Cẩn cũng bị người sau đẩy về phía trước, thuẫn tròn của Vân Cẩn đã cắm chỉ chít mũi tên, hắn không rút lui mà dẫm lên xác người Ô Man tiến tới. Muốn thoát khỏi phạm vi cung tên bao phủ chỉ còn cách nhanh chóng gia nhập đánh xáp lá cà.