Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1581 - Q7 - Chương 107: Mạo Hiểm. (1)

Q7 - Chương 107: Mạo hiểm. (1) Q7 - Chương 107: Mạo hiểm. (1)Q7 - Chương 107: Mạo hiểm. (1)

Đối diện với người Ô Man kéo tới bất chấp sống chết, người Bạch Man không giáp chiến, bọn họ đang lùi về rất có trật tự, dùng mưa tên giết địch. Cho dù đã có một số người Ô Man xông vào quân trận của người Ô Man cũng bị giáp binh giết chết mau chóng, không kịp mở rộng chiến quả.

Giáp binh đều mặc giáp trụ Đại Đường, nhưng bị người Bạch Man sơn thành màu trắng, cắm thêm lông khổng tước đủ màu, nhìn xa xa như thiên binh hạ phàm.

Vân Cẩn tiến thêm trăm bước thì không còn bị tên bắn tới nữa, phía trước đã là những tiếng la hét xung xát chói tai rồi. Hắn nhanh chóng đeo thuẫn bài lên lưng, lấy trường cung, lắp tên phá giáp, nhắm vào tên giáp sĩ đang tàn sát người Ô Man dễ như gặt lúa.

Vũ khí người Ô Man đa phần là chiến lợi phẩm trên đường đi, trải qua rất nhiều trận chiến không được sửa chữa đều đã sứt mẻ rồi, số ít còn là gậy gộc, đánh vào người giáp sĩ chẳng gây ra được chút thương tích nào, thế nên tên giáp sĩ đó rất ngông nghênh chẳng buồn phòng thủ tụy tiện vung đao chém giết.

Đó là sai lầm của hắn, trong tay Vân Cẩn lúc này chính là mũi tên chuyên để đối phó với giáp sĩ, nếu không chẳng tới mức ba quan tiền một mũi.

Trong vòng trăm bước, tên phá giáp không gì không phá được.

Mũi tên ba cạnh xé gió đâm thấu ngực giáp sĩ, hắn không sao tin nổi cúi đầu nhìn, tay buông trường đao, dùng cả hai tay rút mũi tên không được.

Vân Cẩn nhìn hơn chục người Ô Man nhảy lên người tên giáp sĩ đó đè hắn xuống đất. Cùng lúc đó đám hoàn khố khác trong đội ngũ cũng lần lượt nhắm vào những tên giáp sĩ hung hãn nhất, đội ngũ rút lui của người Bạch Man bắt đầu có chút hỗn loạn.

Không bị giáp sĩ tàn sát, quân số áp đảo của người Ô Man lập tức phát huy hiệu quả, trong phạm vi nhỏ, quân sĩ màu trắng trên chiến trường giảm đi nhanh chóng.

Mũi tên phong của Vân Cẩn đã tới được chỗ tên giáp sĩ hắn giết, dùng tay ấn vào đuôi mũi tên một cái rồi dễ dàng rút ra, thu hồi mũi tên quý giá. "Mười dặm nữa là tới thành Di Độ rồi." Lý Thừa Tu hét lớn:

Vân Cẩn cũng hét to:" Tiến lên!"

Tiếng hô này thực sự rất vô nghĩa, người Ô Man cứ chỗ nào có thể xuyên qua được là lao vào chỗ đó, liên tục đẩy binh sĩ Bạch Man lui về.

Tra Hắc thở hồng hộc chạy tới chỗ Vân Cẩn:" Thế tử, phải giết Thạch Bảo, tên đó không chịu nghe chỉ huy đã dẫn rất nhiều người tới núi Đỗ Quyên, không tấn công thành Di Độ. Thuộc hạ thấy hắn muốn tự lập làm vương."

Vân Cẩn nhìn Tra Hắc:" Ngươi thì sao, giờ ngươi có uy tín rất lớn trong người Ô Man, ngươi có thể tự lập lập vương rồi."

Tra Hắc ngớ người:" Thuộc hạ không có ý đó."

Ôn Hoan vỗ vai Vân Cẩn:" Khảo nghiệm cũng nên có chừng mực, Tra Hắc rất tốt, có thể đem về làm gia thần."

Vân Cẩn vỗ má cho tỉnh táo lại, tâm trạng không tốt kéo dài nhiều ngày làm hắn đâm ra nghi ngờ cả Tra Hắc, đây là dấu hiệu rất nghiêm trọng, tâm trí hắn không còn vững vàng:" Được, vậy phá thành Di Độ, chúng ta có thể về, nói với những người khác, ai vào thành Di Độ trước tiên có thể xưng vương."

Đám Vân Cẩn mất đi quyền chỉ huy không có nghĩa là những thủ lĩnh người Ô Man cũng vậy.

Bị một đám người Ô Man trẻ tuổi ở đâu ra chỉ huy, bọn họ không phải là không hoài nghi thân phận đám người trẻ tuổi đó. Chỉ có điều thế lực đám người trẻ tuổi đó không nhỏ, mục tiêu cũng phù hợp với lợi ích của bọn họ, cho nên mới thuận thế phối hợp mà thôi.

Bây giờ trải qua cuộc hành quân dài gian khổ, tiếng nói của đám người Ô Man trẻ đó sụt giảm, bọn chúng không thể giúp đại quân có lương thực, vật tư, bọn họ tất nhiên chẳng nghe theo nữa, đám thủ lĩnh lần nữa khống chế từng đội ngũ nhỏ.

Chiến trường đang hỗn loạn chợt vang lên tiếng hô hào ai vào được thành Di Độ trước có thể xưng vương, đến ngay cả Thạch Bảo đã rời khỏi chiến trường bắt đầu tiến về núi Đỗ Quyên cũng quay về, chuẩn bị tranh đoạt thành Di Độ. Khoảng cách mười dặm không xa, khi tin tức truyền tới tai Nạp Tây, hơn vạn người do hắn chỉ huy lập tức gạt phăng những thế lực cản đường khác, phát động cuộc tiến công kiên quyết nhất vào thành Di Độ.

Các thủ lĩnh khác biết tin Nạp Tây đã đánh thành sợ bị cướp mất miếng mồi ngon, hô hào đội ngũ của mình tiến lên, tức thì bốn phương tám hướng thành Di Độ đều gặp phải đợt sóng tấn công dữ dội nhất.

Đám Vân Cẩn tới nơi thì cuộc chiến đã khốc liệt lắm rồi, người Ô Man tuy tấn công liên hồi không ngơi nghỉ, người Bạch Man vẫn phòng thủ bài bản, nhìn có vẻ bên trong đó có trọng binh trấn giữ.

Ôn Hoan báo tin mới cho đám huynh đệ:" Ta vừa thẩm vấn một tên quan quân Bạch Man, hắn nói trong vòng ba ngày người Bạch Man từ Bộc Thủy, Kỳ Tinh, Đồng Sơn, Tỉnh Linh Xuyên sẽ tới tăng viên. Ngay cả Thịnh La Bì cũng đích thân dẫn quân tới."

Vân Cẩn hỏi lại:" Cần xác nhận thêm, rất có thể chỉ là dọa chúng ta thôi."

"Không, hắn nói đúng đấy.' Lý Thừa Tu cầm cành cây vạch bản đồ đơn giản trên mặt đất:" Người Bạch Man đã có chuẩn bị đầy đủ, có điều chúng lại không ngờ được chúng ta đã mất kiểm soát đội ngũ nên không thế chia quân đánh phá các điểm trọng yếu, mà lại cùng lúc từ Vô Lượng Sơn kéo ra, vì thế tuyến phòng thủ đầu tiên của chúng mới không trụ nổi. Có thể nói trận này chúng ta gặp may, nhưng không lâu đâu."

"Khi tin tức thành Di Độ bị bao vây truyền đi, Bộc Thủy, Kỳ Tinh tới cứu viện tối đa chỉ cần hai ngày, nơi khác không quá ba ngày. Nói cách khác chúng ta chỉ có hai ngày thôi, nếu không rời nơi này trong vòng hai ngày, có nguy hiểm bị bắt sống."

"Ta kiến nghị đi ngay bây giờ, ở lại thêm lúc nào là tăng thêm một phần nguy hiểm."

Vân Cẩn không cần suy nghĩ, dứt khoát nói:" Không, chúng ta đã dẫn họ tới đây, không thể cứ thế mà đi được, nếu không họ sẽ bị người Bạch Man diệt dần từng chút một."

"Phải phá thành Di Độ, giúp bọn họ ít nhất có được điểm tựa chống lại người Bạch Man.” Lý Thừa Tu cau mày:" Nếu vậy chúng ta dốc toàn lực, không che giấu được thân phận nữa."

"Không cần che giấu nữa."

Địch Quang Tự thở hắt ra một hơi:" Nếu thế thì ngay tối nay đích thân chúng ta tấn công, mở cổng thành Di Độ."

Vân Cẩn quay sang Tra Hắc:" Đi báo với đám đầu nhân, nếu bọn họ không thể lấy được thành Di Độ trước khi trăng lên, lúc đó đích thân bọn ta ra tay."

Tra Hắc nhận lệnh đi ngay, Lý Thừa Tu có vẻ đứng ngồi không yên:" Gọi hết người của chúng ta tụ tập ở nơi này đi, nếu có tâm phúc người Ô Man muốn đi theo thì dẫn tới, đây là cơ hội cuối cùng rồi."

"Phá thành một cái là đi ngay, không thể nấn ná thêm nữa, tim ta đập rất mạnh, cảm giác không tốt, như có chuyện không hay sắp xảy ra."
Bình Luận (0)
Comment