Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1582 - Q7 - Chương 108: Mạo Hiểm. (2)

Q7 - Chương 108: Mạo hiểm. (2) Q7 - Chương 108: Mạo hiểm. (2)Q7 - Chương 108: Mạo hiểm. (2)

Vân Cẩn xem xét lại bản đồ Lý Thừa Tu trên mặt đất, hắn không xem nhẹ lo lắng của Lý Thừa Tu, suy nghĩ một lúc bảo Ôn Hoan:" Ngươi lập tức dẫn thám báo tới Tinh Linh Xuyên thiết lập đường lui cho chúng ta đi."

Ôn Hoan không chịu:" Chúng ta cùng tiến cùng lui."

Vân Cẩn cương quyết nói:"A gia ta từng nói, nếu trong lòng có cánh báo vô cớ truyền tới, lập tức phải trốn ngay, ta làm thế này là không đúng với lời dặn của a gia rồi, ngươi đi mau đi, dẫn thêm ít người."

Nhìn Ôn Hoan dẫn theo hơn trăm tâm phúc của Tra Hắc đi rồi, Vân Cẩn tiếp tục bảo Địch Quang Tự:" Ngươi dẫn theo 200 người nữa theo sau A Hoan."

Địch Quang Tự cau mày:" Như vậy lực lượng của ngươi sẽ mỏng lắm."

"Không sao, hai bọn ta chạy nhanh mà, có các ngươi trấn giữ đường lui càng an toàn hơn." Vân Cẩn vỗ vai Địch Quang Tự trấn an:

Lý Thừa Tu phất tay nói với những tên hoàn khố còn lại:" Nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đột kích."

Nói xong không đợi người khác phản ứng, hắn đã trải tấm da dê ra đất, cuộn người lại ngủ ngay.

Từ đêm qua tới giờ mọi người chưa nghỉ ngơi tử tế, bây giờ chẳng dễ gì cơ cơ hội, tất nhiên học theo.

Tra Hắc khoanh chân ngồi trên mặt đất, đại khảm đao đặt trên đùi, nghe tiếng chém giết từ phía thành Di Độ truyền tới, trong lòng không khỏi đắc ý. Hắn tự thêm thắt vào lệnh của Vân Cẩn, nói với đám đầu nhân kia, một khi Vân Cẩn phá thành thì chúng khỏi làm vương, vàng bạc châu báu mỹ nữ cũng không có phần của chúng, thế là đám ngốc càng thêm liều mạng.

Qua đêm nay, hắn sẽ thành người Đường, ở lại tây nam làm man vương thì được cái gì? Từ sau khi thành tâm phúc của Vân Cẩn, Tra Hắc tích cực giao thiệp với đám thiếu niên người Đường, từ trong miệng của họ biết rất nhiều chuyện, ví dụ như thực lực của Vân thị, Trường An là nơi thế nào.

Nơi đó cái gì cũng có, không có rừng rậm tối tăm, không có chướng khí mù mịịt, không có độc trùng nhung nhúc, không có đỉa hút máu khắp nơi.

Tất cả những thứ mỹ hảo nhất trong tưởng tượng của hắn, qua đêm nay sẽ thành sự thực.

Muốn hưởng thụ những thứ đó, hắn phải giữ an toàn cho đám Vân Cẩn.

Tiếng chém giết không dừng lại, cho dù trời đã tối, người Ô Man vẫn điên cuồng xung phong hướng về tường thành, chỉ nửa ngày thôi mà có những chỗ xác chết cao ngang với tường thành rồi.

Người Bạch Man vốn có thể ung dung chống trả cuộc bao vây này, vì họ có chuẩn bị, từ lực lượng, vật tư, lương thực, bọn họ cho rằng đành mười ngày nửa tháng chẳng hề gì. Chỉ không ngờ người Ô Man đánh liều mạng tới thế, khiến tường thành nhiều lần bị người Ô Man tràn lên, tuy chưa đứng vững được đã bị họ đuổi xuống, nhưng mới nửa ngày đã có dấu hiệu nguy ngập rồi.

Bất tri bất giác cuộc chiến vào đêm khuya, mặt trăng sáng từ đỉnh núi bay lên, Tra Hắc đánh thức Vân Cẩn, Lý Thừa Tu rồi những tên hoàn khố khác. Bọn họ nhanh chóng vũ trang hoàn tất, hướng về thành Di Độ.

Tiếng tù và trên tường thành Di Độ chưa dừng một khắc nào, chỉ có ngày càng gấp gáp, truyền đi xa trong đêm tối thê lương.

Vân Cẩn không sợ tiếng tù và kêu gọi viện binh đo, kiên quyết dẫn người tới dưới thành, Tra Hắc đã chuẩn bị xong thang trúc, vừa tới nơi là vác thang la hét đánh xông tới thành Di Độ đang đánh bất phân thắng bại.

Ánh trăng mờ ảo không đủ soi đường đi, những ngọn đuốc bập bùng trên thành như để mời gọi thiêu thân đâm đầu vào. Thang trúc vừa đặt vào tường thành thì có tảng đá lớn lăn xuống, Vân Cẩn lộn người ra sau thang né tránh, tảng đá chỉ có vào thang trơn nhắn một chút rồi bắn ra ngoài. Leo nhanh lên hai ba bậc, Vân Cẩn giật lôi hỏa đạn trên người ném lên tường thành, tường thành bùng lên ánh lửa, còn tiếng nổ thì chẳng đáng là gì trong chiến trường ác liệt này, hiệu quả cực kém. Vân Cẩn đang ngẩng đầu nhìn lên thì hét to từ thang nhảy ra xa, tiếp ngay đó là nồi nước chì đun tới đỏ rực đổ xuống.

Tầm mắt Tra Hắc luôn dán chết vào Vân Cẩn, thấy hắn nhảy đi là cũng lăn người theo, phía dưới toàn xác chết, ngã xuống không hề hấn gì. Hai người Ô Man khác cướp thang leo lên, bị nước chì đổ thẳng mặt, tiếng la hét thê thảm tới cực điểm. Vân Cẩn thì chậm đất một cái đã quay về, tiếp tục dẫm thang leo lên.

Tường thành Di Độ dùng từng tảng đá lớn đắp thành, cao không quá bốn trượng, nhưng nhờ nối liền với con dốc phía dưới mà trở nên hùng vĩ. Nhưng nay đã bị xác chết lập cao tới nửa thành rồi, muốn lên được tường thành không còn quá khó khăn nữa.

Vân Cẩn vừa mới thò đầu lên tường thành thì hai mũi trường mâu đâm tới, miệng hắn ngậm hoành đao, hai tay tóm ngay lây mâu, muốn đoạt lấy mâu, nhưng hai trường mâu thủ rất kinh nghiệm, chống mâu xuống đất tỳ vào gờ thành, nâng Vân Cẩn lên cao.

Tức thì có một thanh rìu xoay tròn vù vù bay vào ngực hắn, Vân Cẩn hét lên tức tối, không thể không buông tay, lần nữa rơi xuống đống thi thể.

Phía bên kia, Lý Thừa Tu gặp phải tình huống tương tự, nhưng khác Vân Cẩn, hắn chỉ buông một tay, tay kia tóm lấy rìu bay tới, ném ngược trở lại. Tiếp đó dùng cả hai tay ôm trường mâu, lợi dụng sức nặng thân thể trượt xuống, va mạnh vào trường mâu thủ.

Hoành đao phạt ngang, chém đứt họng trường mâu thủ, ngay tức khắc có năm sau thanh trường mâu khác đâm xuống, hắn lăn mình về phía sau né tránh.

Đám trường mâu thủ định truy kích, nhưng chậm trễ trong chốc lát trả giá đắt, Trình Hổ bám tường thành vọt lên như hổ dữ, đạp ngã một trường mâu thủ, mâu quét ngang hất ba người khác văng khỏi tường thành.

Vân Cẩn lại lần nữa leo lên tường thành, nhặt lấy một thanh trường mâu, múa ra từng đóa hoa thương, ép lui viện binh của địch, giúp Lý Thừa Tu và Trình Hổ mở ra một khoảng trống trên tường thành.

Chỉ vài nhìn thở, đám hoàn khố ùn ùn kéo lên, việc đầu tiên bọn họ làm là ném lôi hỏa đạn ra sau lưng Vân Cẩn, ánh lửa bùng lên liên tiếp, dọn ra khoảng trống lớn.

"Ta là người đầu tiên lên thành, ta là Di Độ vương..."

Người đó vừa dứt lời thì bị chém chết, một người Ô Man râu ria hô to:" Ta chính là Di Độ vương."

Cùng với việc ngày càng nhiều Di Độ vương leo lên tường thành, tuyên cáo thất thủ ở nơi này, đám đó chỉ biết hú hét ăn mừng. Vân Cẩn đành phải dẫn đám hoàn khố nhảy xuống, nhân lúc nhập nhèm hỗn loạn, mở cổng thành ra.

"Giết -"

Vô số người Ô Man xông qua cổng thành tràn vào, chỉ trong khoảnh khắc, khắp nơi bốc cháy.

Vân Cẩn dẫn theo chưa tới 2000 người nương theo ánh trăng toàn lực chạy về hướng Tinh Linh Xuyên, bọn họ vẫn chưa nghe thấy tín hiệu cảnh báo từ Ôn Hoan, Địch Quang Tự.

Trăng trong ao nước bên cạnh bỗng nhiên nhòe đi, Lý Thừa Tu nhìn thấy cảnh này thì kinh hồn táng đớm, ngay lập tức đẩy Vân Cẩn xuống con sông nhỏ, gần đó, người khác chẳng hiểu gì cũng vội vã làm theo.

"Ky binh!"

Chỉ một câu của Lý Thừa Tu đã khiến tất cả ngậm miệng, Vân Cẩn cẩn thận thò đầu lên, thấy mấy chục bóng đen phóng nhanh trong đêm, không biết là ai, vừa mới thở phào thì tiếp đó một đợt thủy triều trắng hùng dũng kéo tới.

Mấy chục bóng đen cuống cuồng bỏ chạy bị đợt sóng trắng cuốn qua, biến mất không rõ tung tích.
Bình Luận (0)
Comment