Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1583 - Q7 - Chương 109: Nhiệm Vụ Hoàn Thành.

Q7 - Chương 109: Nhiệm vụ hoàn thành. Q7 - Chương 109: Nhiệm vụ hoàn thành.Q7 - Chương 109: Nhiệm vụ hoàn thành.

Vân Cẩn nấp trong chỗ tối lo lắng trùng trùng, mới đầu còn sợ trong đám người bị ky binh dẫm nát kia có Địch Quang Tự và Ôn Hoan, thấy bọn họ vượt qua nhiều chỗ có thể tránh bị chiến mã dẫm đạp mới yên lòng.

Ôn Hoan, Địch Quang Tự sẽ không ngu xuẩn như vậy, cho dù có gặp phải ky binh thì bọn họ cũng nghĩ cách bỏ chạy, nếu không thể thoát được, bọn họ sẽ gây tổn thất nhất định cho ky binh chứ không cam chịu như thế.

Đám ky binh này tiến quân vô cùng gấp gáp, thậm chí Vân Cẩn không thấy du ky tuần tra xung quanh.

Tận tới khi ky binh đi rồi, Lý Thừa Tu mới nói:" Ba nghìn tinh ky, đây hẳn là Bạch Mã Quân lợi hại nhất dưới trướng Thịnh La Bì rồi, ta cứ nghĩ binh mã Tinh Linh Xuyên phải hoàng hôn ngày mai mới tới được, không ngờ chúng tới chi viện ngay trong đêm.”

"A Hoan và Quang Tự sẽ không gặp phải đám ky binh này đâu." Vân Cẩn tự an ủi bản thân:

Lý Thừa Tu thúc giục:" Nhanh nhanh, nơi này không nên ở lâu, đây chỉ là quân tiên phong của chúng thôi, đợi đại đội nhân mã tới, chúng ta trốn cũng không thoát."

Vân Cẩn thấy Lý Thừa Tu nói rất đúng, mình không nghe theo cảnh cáo của a gia, đáng lẽ lúc Lý Thừa Tu sinh cảm giác bất an thì phải chạy ngay mới đúng, thiếu chút nữa va phải đại đội ky binh của người ta. Nếu không phải Lý Thừa Tu luôn cảnh giác thì hơn nghìn người mình dẫn theo gặp phải ba nghìn ky binh này giữa bình nguyên bị người ta đạp nát rồi.

Hơn nghìn người cứ thế dưới ánh trăng chạy xuyên qua từng trại tan hoang, dốc sức tiến vào núi Vô Lượng.

Khi trời sắp sáng thì họ gặp được Địch Quang Tự bình yên vô sự dưới chân núi.

"A Hoan đâu?" Vân Cẩn hỏi vội:

"Hắn vào núi trước để dò đường rồi." Địch Quang Tự chỉ tay: "Các ngươi có gặp phải ky binh không?"

"Không gặp.”

Nghe Địch Quang Tự nói vậy Lý Thừa Tu không khỏi lo lắng, hắn tưởng rằng bất an trước đó tới từ đám ky binh kia, bây giờ có lẽ không phải.

Vì ky binh không tới từ Tinh Linh Xuyên như hắn dự đoán, nếu tới từ đó thì đã gặp phải đám Địch Quang Tự rồi, nếu này chứng tỏ tính toán của hắn còn chưa đầy đủ.

Vân Cẩn cũng ý thức được điều đó, cắn răng nhìn núi Vô Lương xanh thẳm:" Vào núi, lập tức vào núi, trang bị của chúng ta gọn nhẹ, không thích hợp dã chiến, cho dù trong núi là bẫy, chúng ta cũng có sức để đánh một trận."

Tra Hắc tức thì suất lĩnh người Ô Man đi theo mình vào núi trước.

Lý Thừa Tu hít sâu một hơi trấn định lại, nói:" Chỉ cần vào sâu ba mươi dặm, Thịnh La Bì sẽ không làm gì được chúng ta."

Muốn phong tỏa khu vực chu vi một dặm, ít nhất cần một nghìn sáu trăm người mới đảm bảo không có bất kỳ sơ hở nào.

Con số này tới từ báo cáo thống kê của người bất lương huyện Vạn Niên, người bất lương phong tỏa một lý phường cần huy động tới 500 người, đó chỉ vẻn vẹn là bắt tội tù thôi.

Nếu mang tính chất quân sự thì ít nhất phải 2000.

Nếu bọn họ có thể tiến sâu vào núi Vô Lượng 30 dặm thì Thịnh La Bì có mang toàn tộc tới cũng không thể vây bọn họ.

Bọn họ cứ vậy chạy thẳng một mạch vào núi, vì đường đi được Ôn Hoan vạch trước, bọn họ theo dấu hiệu để lại mà tiến nên không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đến khi trời sáng hẳn thì gặp Ôn Hoan đang chỉ huy người bện dây leo để đu qua một khe núi không quá rộng.

Hai bên gặp lại nhau hoan hỉ vô cùng, Vân Cẩn hô:" Chỉnh đội, báo danh!"

Mọi người mệt mỏi báo danh lộn xộn, tổng cộng có 1952 người, hoàn khố doanh còn 512 người cộng cả đám Vân Cẩn, kiểm tra lương thực thì chỉ đủ hai ngày, có thể nói tình trạng rất tệ. Bọn họ nối nhau đu qua bên kia khe núi, sau đó phá hết dây leo đi, xóa dấu vết chạy vào khu rừng gần đó chạy xuyên qua bên kia khi đến triền dốc tâm nhìn thoáng đãng không có nguy hiểm mới dừng lại.

Vân Cẩn ngã người nằm xuống bãi cỏ ướt, nhìn bầu trời xanh ngắt, cười ha hả:" Nhiệm vụ hoàn thành rồi."

Những người khác nghe vậy sức lực gần như mất hết, ngã cả xuống đất, không ngờ tiếp đó là tiếng khóc thút thít, Trình Long bị thương được Trình Hổ cõng trên lưng gạt nước mắt kêu lên:" Lão tử còn sống!"

Thế là tức thì giữa lưng núi đủ tiếng gào khóc hú hét làm chim thú kinh động bay sạch.

Tra Hắc vẫn trung thành canh gác bên cạnh Vân Cẩn, mồm ngoạc ra như thằng ngốc, mây đen qua đi, cuộc sống tốt lành ngay trước mắt rồi.

Cùng lúc đó trong một hẻm núi, Lưu Xuân Phong cười như gió xuân tháng ba, Tử Kỳ A Quả ngồi đối diện cười như hoa đào nở.

Lưu Xuân Phong cao hứng vì thương đội của ông ta nay chở đầy vàng bạc châu báu.

Tử Kỳ A Quả cao hứng vì nàng dùng thứ vàng bạc vô dụng đổi được toàn bộ hàng hóa của Lưu Xuân Phong.

Làm hai người vui nhất là, hàng hóa của Lưu Xuân Phong chẳng tốn đồng nào, còn vàng bạc của Tử Kỳ A Quả là nhặt đồ người ta vứt đi.

Cho nên cả Lưu Xuân Phong và Tử Kỳ A Quả đều vô cùng hài lòng với vụ giao dịch miễn phí này.

"Trại Thạch Bảo sẽ trại giàu có nhất tây nam." Lưu Xuân Phong nịnh Tử Kỳ A Quả, ông ta thấy một thương nhân sau khi giao dịch thành công phải để khách hàng thấy được giá trị mình cung cấp:

"Vàng bạc của bọn ta còn rất nhiều, Lưu chưởng quầy sau này có hàng tốt, xin mời tới trại Thạch Bảo của bọn ta trước." Thân là khách hàng lớn, Tử Kỳ A Quả biết vẽ bánh cho đám thương cổ tham tiền: Thế nhưng những lời đó lọt vào tai Lưu Xuân Phong thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác, ông ta chỉ nghe thấy Tử Kỳ A Quả đang cảnh cáo nghiêm khắc với mình. Trong trại tuy chỉ có phụ nhân trẻ nhỏ, nhưng ngươi không nên nảy ra ý đồ không tốt, nếu không người chết là ngươi.

Lưu Xuân Phong làm ăn ở tây nam lâu năm, danh tiếng không nhỏ.

Làm ăn ở tây nam không giống làm ăn ở Đại Đường, đôi khi thành công của vụ làm ăn phải trải qua cuộc chiến dữ dội, Lưu Xuân Phong có thể một mình kinh doanh nơi này không phải vì thông thạo đường xá, không phải vì am hiểu phong tục tập quán, chẳng phải vì ông ta quan hệ rộng hay có cái miệng khéo léo. Ông ta có một đám hỏa kế cực kỳ thiện chiến, khi tập hợp lại hơn 1000 người, là thế lực không hề nhỏ, bọn họ dư sức phá hủy trại lớn vạn người.

Bọn họ hoạt động dưới danh nghĩa khác nhau, kỳ thực đều là người Vân thị.

Ông ta làm ăn với cả người Ô Man thô lỗ, người Thoán giảo hoạt, người Bạch Man thích lấy thế o ép, còn phải chiến đấu với cả thương cổ tới từ Thổ Phồn, Đại Đường thậm chí cả Việt tộc.

Lời của Tử Kỳ A Quả là nói thật, nhưng Lưu Xuân Phong không thể không nghĩ sâu xa hơn... Xem ra nữ nhân này đã thành sủng thiếp của Quang Tự công tử.

Thân là chưởng quầy cấp hai, ông ta biết rất rõ kết cấu quyền lực của Vân thị, tuy ông ta là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở Tây Nam Lộ, nhưng trước mặt Địch Quang Tự chỉ là bộc nhân.

Khác biệt chủ bộc là trời và đất, cho nên sau này ông ta chỉ có thể cẩn thận hầu hạ vị sủng thiếp này, cho tới khi Quang Tự công tử không còn hứng thú với nàng nữa.

Lần này sở dĩ Lưu Xuân Phong gặp được đám phụ nhân của Tử Kỳ A Quả giữa đường là vì ông ta phải đưa vật tư tới cho đại công tử, nếu không bọn họ khó mà chạy vê từ Thương Sơn Nhị Hải được.

Tử Kỳ A Quả dẫn theo đám phụ nhân cùng mã đội chở đầy vàng bạc của Lưu Xuân Phong về Thạch Thành, tiếp nhận hàng hóa thuộc về trại Thạch Bảo.

Lưu Xuân Phong tiếp tục đem mã đội chở đầy lương thực tiến về núi Vô Lượng.
Bình Luận (0)
Comment