Q7 - Chương 110: Đại soái có lệnh.
Q7 - Chương 110: Đại soái có lệnh.Q7 - Chương 110: Đại soái có lệnh.
Đám Vân Cẩn khi đi dẫn theo mười vạn người, khi về chỉ vẻn vẹn có hai nghìn, niềm vui thoát nạn qua đi, chênh lệch quá lớn khiến trong lòng Vân Cẩn trống rống, thậm chí thất bại.
Nhất là lúc nhìn thấy doanh trại trước đó, nhìn đống bếp lửa đã nguội tàn, Vân Cẩn mũi cay xè, không tin nổi đã đưa mười vạn người vào chỗ chết.
Thi thể gần doanh trại đã thối rữa, đầy giòi bọ màu trắng, đó là những người bị thương, bị bệnh phải bỏ lại, thậm chí là bị đói tới kiệt sức. Vân Cẩn hít sâu, cảm thấy sau này dù gặp phải chuyện tồi tệ gì, mình cũng không còn tư cách trách trời cao bất công.
"Sau này huynh đệ chúng ta làm việc gì cũng phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, thà từ bỏ chứ không thể nóng vội mạo hiểm."
Lý Thừa Tu không tán đồng những lời này của Vân Cẩn:" Nói như ngươi thì những đại tướng quân bách chiến đều không có kết cục tốt rồi."
Vân Cẩn nhìn hắn chằm chằm:" Thực sự không mấy người có kết cục tốt."
Lý Thừa Tu bất giác nghĩ tới a gia mình, lẩm bẩm:" Không tự biểu hiện cho nên mới sáng tỏ, không tự cho là phải cho nên mới chói lọi, không tự kể công cho nên mới có công, không tự phụ cho nên mới lâu dài. Chỉ vì không tranh với ai cho nên không ai tranh giành với mình được."
Ôn Hoan ở bên ngủ gà ngủ gật lẩm bẩm:" Dù sao sau này ta cũng không tới tây nam nữa."
Lý Thừa Tu hỏi:" Nếu cả đông tay nam bắc đều sẽ giống thế này thì ngươi định chết già ở Trường An à?”
Ôn Hoan không đáp mà là Vân Cẩn:" Bây giờ ta chỉ muốn mau chóng về Trường An, trông coi mấy lò gốm, làm ra được màu thiên thanh như a gia miêu tả."
Địch Quang Tự ghé đầu tới:" Đợi ta biến tây nam thành thiên đường nhân gian, tội nghiệt do ngươi gây ra coi như cũng xóa bỏ rồi." Vân Cẩn kéo chăn đắp lên người:" Phá hoại như đổ biển gầm, xây dựng như lấy kim xúc cát ... Đâu có dễ như thế."
Ôn Hoan khẳng định:" Thời gian sẽ xóa nhòa mọi vết thương, tây nam rồi sẽ tốt lên. Quang Tự, ngươi ở đây cần gì cứ nói, ca ca ở Trường An sẽ dốc lòng giúp đỡ..."
Địch Quang Tự trong đêm trợn trừng mắt:" Sao ta thấy lời này của ngươi khó tin."
"Ngươi phải tin, nếu không sao ta yên lòng về Trường An ăn chơi hưởng thụ được."
"Sư phụ không để ngươi làm vậy đâu."
"Ta mặc kệ."
Không giống với đám đệ tử Vân Sơ mang đủ tâm tư trong lòng, đám hoàn khố hết sức đơn giản, bọn họ thấy mình đã lập nên công lớn ... Không phải là công lao bất thế, sánh ngang với Ban Định Viễn năm xưa xuất lĩnh 36 ky binh rời biên ải.
Vẻn vẹn bằng bảy trăm người đã quấy đảo tây nam long trời lở đất, bọn họ sẽ thành truyền kỳ, thành giai thoại được lưu truyên ở Trường An.
Trăng trên trời đạt độ sáng lớn nhất, ánh trăng chiếu lên mặt người, hoan hỉ nhiều, bi sầu ít, còn mừng phát cuồng chỉ có Tra Hắc.
Tiếp tục đi trong rừng thêm bốn ngay, lương khô cạn kiệt, bụng toàn nước, bọn họ phải đào rễ cây, nấu cỏ để ăn ai nấy đói tới mặt mày hốc hác. Chưa hết, lúc tới đây bọn họ có tới chục vạn, trên đường đi bọn họ là số đông áp đảo, đừng nói tới dã thú độc trùng gì cũng sợ hãi tránh xa, cả quỷ thân cũng không dám tới gần.
Bây giờ trở về, bọn họ là số ít, bắt đầu đủ thứ phiền toái kéo tới, dù vận dụng hết trí tuệ sinh tồn, vẫn chết thêm mấy chục người.
Cả đám chỉ biết lãm lũi bước đi, cẩn thận từng bước, trên mặt chẳng còn vui buồn gì nữa, bọn họ rốt cuộc gặp được Lưu Xuân Phong, ông ta truyền đạt mệnh lệnh.
"Đại soái có lệnh, tất cả lập tức tới Thạch Thành."
Nơi nào có Vân Sơ thì nơi đó ắt bình yên vui vẻ.
Vừa mới rồi Vân Sơ đặt sách xuống nhìn ra ngoài Thạch Thành huyên náo, nhìn rừng cây xanh ngắt ngoài thành, trên triền dốc trăm hoa đua nở, lại còn bò dê nhởn nhơ gặm cỏ.
Một dòng sông nhỏ trong vắt từ khe núi cuồn cuộn chảy ra, tới được Thạch Thành liên trở nên hiền hóa, nước chảy êm đềm, tựa như sợ tiếng nước chảy làm phiền tới giấc ngủ của ai đó.
Bầu trời xanh có chút chói mắt, mây trắng hạ thấp, trông có hơi bẩn, có điều sau một cơn mưa nhỏ, mây lại khôi phục một màu trắng thuần khiến, bay theo cơn gió.
Mọi dấu tích cuộc chiến đã bị dọn sạch, giờ chỉ còn thiếu con người tới ở nữa mà thôi, y đã sai ky binh đi khắp thôn trại, thông báo mở thị tập trong thời gian tới, thậm chí còn có chỗ ăn ở cho trại ở xa không thể đi về trong ngày, tất nhiên là miễn phí.
Hai con rết cực lớn bò xoàn xoạt trong bãi cỏ, chẳng mấy chốc tới ghế trúc của Vân Sơ, sau đó thuần thục leo chân ghế mà lên, cuối cùng dừng ở áo bào của Vân Sơ, cuộn mình lại như cái bánh lông lá, tựa hồ rất hưởng thụ ánh nắng lúc này.
Cho dù đã rất quen thuộc với hai thứ này rồi Vân Sơ vẫn cau mày, Lý Tư tinh nghịch đặt còi trúc lên miệng, phát ra âm thanh không cao lắm. Sau đó hai con rết lập tức rời người Vân Sơ, nhanh chóng chui vào ống tay áo rộng thùng thình của Long Bà.
"Sau này đừng đem thứ này ra khoe khoang, nếu không con có khi chẳng vào được hoàng cung đâu, vu cổ xưa nay luôn là đại ky của hoàng gia." Vân Sơ thong thả đưa tay ra:
Lý Tư thấy không dọa được a gia thì cũng hơi thất vọng, song không quên đưa cốc trà vào tay Vân Sơ, bướng bỉnh nói:" Hoàng gia sợ vu cổ là vì bọn họ không hiểu thứ này, nếu hiểu rồi, sau này không ai trong cung gặp họa vì lý do vớ vẩn như vu cổ."
"Hoàng gia phải đường đường chính chính."
"A gia nói vậy mà cũng tin à, trên đời này hoàng gia nhiều chuyện u ám nhất thiên hạ đấy, có hai con độc long này trấn trạch, nói không chừng sẽ trở nên quang minh chính đại. Con giữ hai con độc long này là vì không muốn tiến cung."
Vân Sơ hớp một ngụm trà:" Tùy con thôi, dù sao con lớn rồi, thích làm gì thì làm, miễn là con gánh được hậu quả do con gây ra."
Lý Tư tức thì hớn hở ôm tay Vân Sơ:" A gia thực sự để tùy ý con à?" Vân Sơ lập tức nhận ra mình lỡ lời rồi, nuốt lời ngay:" Nằm mơ, Vân Cẩn chưa tới mười bảy, hai đứa chưa được thành thân."
"Vì sao, con mười chín rồi, già rồi." Lý Tư phụng phịu:
Vân Sơ lần nữa lặp lại lời cảnh báo:" Nam tử mười tám tới hai mươi tuổi thân thể mới coi là trưởng thành, nữ tử cũng vậy. Đợi Vân Cẩn trở về, nhất định phải chú ý, hai đứa các con mà làm ra chuyện xấu, đợi xem ta có đánh gãy chân hai đứa không."
"Tiểu nương tử nhà người ta mười ba mười bốn tuổi đã xuất giá rồi."
"Đó là vì đám nam nhân vô dụng đó không thể kiểm soát được nữ tử trưởng thành thực sự, cho nên muốn lấy nha đầu non nớt ra khoe khoang hùng phong."
"Hả, ý a gia nói nam tử Đại Đường ta đều là cầm thú." Lý Tư làm ra vẻ ngây thơ hỏi:
Vân Sơ sao bị thủ đoạn cấp thấp này qua mặt cho được:" Ta không nói như thế, con đừng có mà gài bẫy ta, ta biết thái tông hoàng đế thành thân năm mười bốn tuổi. Có điều sinh con sớm là nguyên nhân vì sao Văn Đức hoàng hậu đoản mệnh."
"Nếu con không yên tâm, năm nay chúng ta về Trường An định thân cho hai đứa, đợi xong hết tam mai lục chứng thì Vân Cẩn cũng mười bảy rồi, khi đó vừa vặn thành thân."
"Vâng...' Lý Tư hậm hực bỏ đi: