Q7 - Chương 111: Có kẻ sắp tới cướp đào.
Q7 - Chương 111: Có kẻ sắp tới cướp đào.Q7 - Chương 111: Có kẻ sắp tới cướp đào.
Trương Đông Hải đợi nãy giờ, Lý Tư vừa đi một cái liền vội vàng đi tới trao cho Vân Sơ một bản văn thư, Vân Sơ vừa xem một cái liền nhíu mày, triều đình lệnh cho y phải vỗ về Thoán thị, nhanh chóng ổn định tình hình tây nam, không được mở rộng cuộc chiến.
Ngoài ra sắp tới sẽ có hai vị thị lang tới tây nam, là hộ bộ thị lang Lý Kính Huyền, lại bộ thị lang Hà Cảnh Hùng, bọn họ còn dẫn theo gần 100 quan viên, lệnh cho Vân Sơ phải hỗ trợ họ tiếp quản những khu vực chiếm đóng, khôi phục quyền quản lý của Đại Đường với tây nam ở khu vực cũ.
Nói đơn giản là nhìn thấy chiến sự tây nam diễn ra thuận lợi, đám người triều đình không được hưởng lợi gì trong suốt cả cuộc chiến bây giờ phái người tới chen ngang cướp đào rồi.
Đồng thời cũng là thủ đoạn kiềm chế vị tổng quản hành quân Kiếm Nam Đạo y.
Vân Sơ chỉ nhíu mày một cái thôi, chưa tới mức khó chịu hay tức giận, cái trò này muôn đời không thay đổi, liếc mắt nhìn Trương Đông Hải cứ nhấp nha nhấp nhổm như có gì khó nói:” Còn chuyện gì nữa, nói đi."
Trương Đông Hải nói nhỏ với Vân Sơ:" Đại soái, Thoán Hoằng Đạt cầu kiến."
Vân Sơ xua tay:" Hắn nên gặp Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp."
Trương Đông Hải lập tức nói:" Hắn sẵn sàng hiến lên vạn lượng vàng, chỉ mong được gặp đại soái một lần ạ."
Bị Vân Sơ nhìn chằm chằm, Trương Đông Hải toát mồ hôi, khai thật:" Hắn cho hạ quan một ngàn lượng vàng."
"Lúc bản soái vào Thục cho mời tất cả bọn chúng tới, đó là cơ hội thứ nhất, bản soái tới tây nam không tấn công, phá rừng kiến thiết, tin rằng không ai không biết, đó là cơ hội thứ hai." Vân Sơ cười nhạt:" Giờ tới lúc sinh tử lại bỏ ra một vạn lượng à?"
Trương Đông Hải lau mồ hôi trán:" Hạ quan chỉ truyền lời thôi ạ”" Vân Sơ phất tay, lập tức có hai hộ vệ tới bên cạnh đợi lệnh, y chỉ Trương Đông Hải:" Đánh hắn ba mươi gậy."
Trương Đông Hải giật mình thiếu chút nữa quỳ xuống:" Đại soái tha mạng, hạ quan không dám nữa."
"Hừ, mới một nghìn lượng vàng đã có thể giật dây ngươi tới nói đỡ cho hắn, uổng công ngươi theo bản soái nam chinh bắc chiến mà tầm nhìn hạn hẹp. Hôm nay dạy khôn ngươi, sau khi ăn 30 gậy thì đi đòi thêm tiền."
"Hạ quan đòi ít quá ạ?”
Lời vừa dứt thì Trương Đông Hải bị hộ vệ kéo đi, vì chiếu cố tới thể diện của phó soái mà kéo tới chỗ không người đánh bôm bốp.
Có điều từ việc tên này bị đánh xong còn có thể bò dậy tới bên cạnh Vân Sơ nịnh nọt thì có thể nhìn ra ba mươi gậy kia đã nương tay rồi.
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Thoán Hoằng Đạt muốn chạy cửa bản soái, vậy thì phải theo quy củ, đầu tiên là hộ vệ, tiếp đó là tham quân, rồi quân bộ lang trung, tới quân tư mã, trưởng sử, phó soái rôi mới tới bản soái được."
"Trong quân đều là đồng bào, có tiền để lấy thì cố gắng đừng bỏ lỡ một ai, phải vỗ béo các ngươi rồi thì bản soái mới phát tài được, hiểu chưa?"
Trương Đông Hải xoa xông xuýt xoa:" Xem ra hạ quan cô phụ ý tốt của đại soái rồi."
Vân Sơ chỉ bò dê trên triền núi:" Khi ta ở Tây Vực thường thấy đàn trâu đàn dê đông đúc, chỗ này kém lắm, bảo hắn bù vào đi."
Trương Đông Hải liên tục liên tục vâng dạ rồi tập tễnh rời đi.
Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp đang đợi Trương Đông Hải, thấy hắn lê từng bước đi như vị thì biết ngay là ăn quân côn rồi. Đại soái không nể mặt cả Trương Đông Hải, hai người thở dài, xem ra tiền sắp tới tay lại bay mất.
"Đại soái không cho sao?" Khương Hiệp ôm hi vọng cuối cùng hỏi Trương Đông Hải:
Trương Đông Hải xuýt xoa:" Không phải, đại soái chê chúng ta tâm nhìn hạn hẹp." Lý Nguyên Sách hét lên:" Những vạn lượng hoàng kim đấy."
Trương Đông Hải hối tiếc:" Theo ý đại soái thì trước tiên chúng ta phải làm rõ tài sản của Thoán Hoằng Đạt và Thoán thị trước đã, sau đó mới dựa vào con số đã biết để bắt chẹt một cách có mục đích."
"Đợi chúng ta ăn đủ rồi thì đại soái mới ra tay."
Lý Nguyên Sách cả kinh:" Đại soái nói vậy à?"
Trương Đông Hải bực mình, sao lại hỏi câu ngu xuẩn như vậy:" Đại soái tất nhiên là không nói thế, nhưng các ngươi xem, lần này chúng ta đi tây nam, các huynh đệ chẳng kiếm được gì, đại soái càng mang tiếng tán tài, giờ dê béo tới không tranh thủ xẻo tận tình cho được?”
Lý Nguyên Sách lo lắng:" Ta thấy Thoán Hoằng Đạt đưa ra giá đó là có lòng thành rồi, lấy hơn thì e là ép hắn phản mất, triều đình đang thúc giục chúng ta vỗ về Thoán thị cơ mà.”
Khương Hiệp trầm tư tới giờ mới lên tiếng:" Đúng thế, triều đình yêu cầu phải ra sức võ về Ninh Châu thứ sử Thoán Hoằng Đạt và Thoán thị, nhưng mọi người nghĩ mà xem, đại soái của chúng ta ngay cả Dương Văn Hoa cũng nói giết là giết, lại đi hạ mình an ủi Thoán Hoằng Đạt có phần trong cái chết của sáu nghìn giáp sĩ hay sao?"
Lý Nguyên Sách tái mặt:" Ý ngươi mục đích của đại soái là ép Thoán Hoằng Đạt mưu phản để thẳng tay giết hắn?"
Khương Hiệp thở dài:" Các ngươi thực sự không chịu nghĩ rộng ra, bảy trăm tên hoàn khố kia dẫn một đám lưu khấu Ô Man tới Thương Sơn Nhị Hải, bất kể Thịnh La Bì bản lĩnh thế nào, muốn bình định được cũng tốn nửa năm một năm."
"Người Ô Man tổn thất nặng, người Bạch Man cũng chẳng tốt hơn là bao. Tới khi đó chỉ còn Thoán thị, đợi chúng ta đi rồi, chẳng phải chúng vươn lên à?"
"Thế nên chúng chắc chắn không tiếc tiền tài để vỗ về đại quân, bởi vì chúng bỏ ra bao nhiêu chăng nữa, sau này chỉ cần độc chiếm tây nam, chúng sẽ kiếm về gấp bội."
"Đại soái mắng chúng ta tầm nhìn hạn hẹp là ở chỗ đó, không phải bảo chúng ta thu ít tiền. Tiền thì chắc chắn phải lấy, nhưng đối xử với Thoán thị thế nào, không nhất định cứ phải nghe theo an bài của triều đình."
Trương Đông Hải đấm lòng bàn tay:" Nói phải lắm, chúng ta vất vả hành quân tới đây, chẳng lẽ lại đi làm nền cho Thoán thị à? Trên triều chúng ta cùng dâng tấu nói rõ tình hình cho chư công biết mới được."
Lý Nguyên Sách ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy không sai:" Nếu vậy giờ chúng ta ra mặt còn sớm quá."
Trương Đông Hải gật đầu:" Vậy thì để tham mưu tướng quân ra ứng phó, đợi hắn bẩm báo với chúng ta, cứ xem Thoán thị dâng lên bao tiền rồi chúng ta mới ra giá..."
Trong khi hai người kia đang tính moi tiền ra sao thì Khương Hiệp đã lấy bản đồ trải ra trên bàn, chỉ rất nhiều chấm đỏ trên đó:" Đại soái khi binh tiến Thạch Thánh đã tọa thành thế hợp vây với Lang Châu của Thoán thị rồi, ngay từ đầu đại soái không định thỏa hiệp."
Trương Đồng Hải nhìn tấm bản đồ mà rùng mình:" Ba ngày là phá được."