Q7 - Chương 112: An ủi lòng người chỉ có bát mỳ.
Q7 - Chương 112: An ủi lòng người chỉ có bát mỳ.Q7 - Chương 112: An ủi lòng người chỉ có bát mỳ.
Ban ngày mắng nha đầu Lý Tư một trận, biết đứa bé đó thế nào cũng tủi thân, cho nên đến tối Vân Sơ tự mình làm một bát mỳ thịt trâu thật lớn, sai hộ vệ đưa qua.
Đứa bé này từ khi sinh ra tới giờ đã lớn lên bên cạnh y, Vân Sơ coi Lý Tư không khác gì khuê nữ, dù trong mấy đứa bé của Vân thị thì nó ngốc nhất, tính tình khó ưa nhất. Đồng thời cũng là đứa tâm tư đơn giản nhất, Vân Sơ nhìn cái là thấu rồi.
Đừng thấy suốt ngày nó diễu võ giương oai, ríu ra ríu rít, nó rất thiếu tự tin, bây giờ tuổi đã lớn, nhận ra mình còn chẳng đẹp bằng Vân Cẩn, cho nên lo lắng hôn sự rất trông đợi đó.
Sợ phu quân mình trông coi mười mấy năm, một phút bất cẩn bị thứ đê tiện xinh đẹp nào đó cướp mất...
A gia làm cơm luôn rất ngon, chỉ là mấy năm qua không được ăn nữa.
Lý Tư rửa tay xong liền ăn ngay, trước kia chỉ cần có đồ ăn là nàng sẽ chia cho Long Bà, hôm nay thì khác, cả bát mỳ to, nàng ăn một mình, ăn tới tròn bụng rồi vẫn thấy thòm thèm.
Long Bà chỉ được mấy miếng thịt trâu luộc, khổ thân bà ta, răng không tốt, vẫn cố gắng xé ăn, ở tây nam này chỉ có chuyện không có mà ăn chứ không có chuyện chê đồ ăn bao giờ:" Công chúa, bát mỳ này có gì đặc biệt sao?”
Lý Tư xoa bụng, kiêu ngạo nói:" Sáng nay bị a gia mắng, a gia sợ ta buồn nên làm mỳ an ủi."
"Xem ra đại soái rất thương công chúa."
"A gia tất nhiên thương ta, đã yêu thương mười chín năm rồi."
Long Bà đã già tới thành tinh nhìn cái ra tâm tư của nàng, sán tới gần hỏi:" Vậy tại sao công chúa vẫn không vui?"
"Ta đã lớn rồi, a gia vẫn coi ta như đứa trẻ con, a gia biết ta muốn sớm ngày thành thân với Mỹ Ngọc Nhi lại không chịu, dùng lý do méo mó lừa ta. Mỹ Ngọc Nhi đã mười sáu rồi, có thể cưới ta rồi."
"Hay là do tên Mỹ Ngọc Nhi kia không muốn?"
Lý Tư lập tức trừng mắt lên:" Sao lại không muốn, Mỹ Ngọc Nhi cũng rất thích ta. Nhưng a gia cứ nói Mỹ Ngọc Nhi chưa lớn, ta phải tiếp tục đợi."
"Mỹ Ngọc Nhi hẳn là mỹ nam tử?"
"Mỹ Ngọc Nhi đương nhiên là mỹ nam tử, nếu mặc đồ nữ còn xinh đẹp hơn ta. A phải, bà gặp Mỹ Ngọc Nhi rôi mà, chính hắn bắt bà."
Một câu nói của Lý Tư tức thì làm trong đầu Long Bà hiện lên một hình ảnh quỷ dị, dưới mặt trời sáng rực, một thiếu niên tuấn mỹ tới quá mức, tay cầm hai cái xiên, đâm xuống hai con độc long, trên mặt chẳng hề có chút sợ hãi nào, còn có vẻ hưng phấn...
"Đúng là anh tuấn thật, phải kéo về làm trượng phu, nhưng đó là người Ô Man, sao công chúa lại cưới người Ô Man."
Lý Tư bực bội:" Cái gì chứ, hắn chỉ ăn mặc kiểu người Ô Man thôi, bà không thấy hắn mặc áo sam, hai tay cho vào ống tay áo, dù chỉ đứng đó thôi, trong lòng ta đã muốn hét thật to rồi ... Mũi hắn rất thẳng, cánh mũi mỏng, mặt trời chiếu vào là thành màu hồng, ta chỉ muốn ăn, muốn nuốt vào bụng."
"Khi hắn cười, đuôi mắt cong cong, giống như hoa hạnh rụng xuống vào mùa xuân, lại giống hoa lê được gió thổi bay, càng giống mưa xuân trong lòng. Mỗi lần hắn nắm tay ta, chân ta tựa hồ dẫm trên đống bông, cả đời không muốn buông ra..."
Hình dung của Lý Tư quá đẹp, nhưng ấn tượng của Long Bà với Vân Cần khác hắn, tuy bà ta được tha mạng, nhưng toàn bộ động Man Long đã không còn, chứng tỏ Lý Tư không biết tới một mặt tàn nhẫn lạnh lùng của hắn:" Hắn có thích công chúa không?”
Lý Tư kiên định gật đầu:" Thích!"
Long Bà thở dài:" Nhưng mỹ nam tử như thế nhất định cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân thích."
Lý Tư tức thì bắt một con rết từ ống tay Long Bà ra, giọng âm u:" Ai dám!" Long Bà bắt con rết vào ống tay áo, đau thương ôm Lý Tư:" Nam nhân đều thích mỹ nữ, lại còn thích có thật nhiều mỹ nữ, bọn họ độc ác vô tình, chỉ biết làm tổn thương nữ tử"
"Công chúa càng thích hắn, hắn sẽ làm tổn thương công chúa càng sâu. Có điều công chúa yên tâm, trong tay bà bà này có một loại đồng tâm cổ, một khi hắn ăn vào, cả đời sẽ chỉ thích công chúa thôi."
Lý Tư càng nghe càng buồn, dựa vào lòng Long Bà:" Hắn thông minh lắm, không lừa được hắn đâu."
"Công chúa có thể cho hắn uống thuốc đau bụng, đợi bụng hắn đau thì nói đó là do đồng tâm cổ phát tác."
"Vô ích thôi, bà bà, bên cạnh nhà ta có Y viện lớn, hắn mà đau bụng sẽ đi khám đại phu ngay, đại phu nơi đó lợi hại lắm, họ sẽ chữa khỏi rất nhanh. Đồng tâm cổ rốt cuộc chỉ là thứ dọa người, hắn chẳng những thông minh còn kiên cường, không dọa được đâu. Với lại nếu hắn đau bụng, ta cũng đau lòng, không làm thế được."
Long Bà lại hiến kế khác:" Trước kia có một Thổ Phồn tăng muốn xây dựng chùa miếu ở núi Vân Vụ, hắn ta nuôi rất nhiều phụ nhân trong chùa, nghe nói có thể thông qua chuyện nam nữ để thành phật, nữ tử Bạch Man đều thích hắn. Bà bà cũng thử vài lần, đúng là rất thích ... nếu không phải hắn muốn thừa lúc ta mê loạn muốn giết ta, cướp độc long của ta, ta không nỡ cho độc long cắn hắn."
"Hắn để lại một số tượng phật và tranh họa, ta dựa theo đó mà huấn luyện mấy nam tử, hiệu quả rất tốt. Đáng tiếc đám thiếu niên đó vô dụng, chưa dùng bao lâu đã học rồi. Công chúa có thể học nữ tử trên tượng phật, nghe Thổ Phồn tăng nói, ai mạnh hơn thì hắn được lợi."
Lý Tư vẫn lắc đầu:" Ta lén xem xuân cung đồ ở phường Tấn Xương, chỉ thấy ghét."
Long Bà thở dài: "Thế thì công chúa hết rồi, đời này bị hắn ăn chắc rồi ..."
Lý Tư phì cười hếch mũi lên:" Sao biết không phải đời này ta ăn chắc hắn."
"Ai thích nhiều hơn, người đó sẽ thiệt."
"Hắn thích ta không thiệt đâu." Long Bà lẩm bẩm:" Không thể nào."
Cùng lúc đó Vân Cẩn vẫn dâng 2000 người bôn ba trong rừng rậm.
Cả đội ngũ đang di chuyển nhanh, Vân Cẩn đột nhiên dừng lại ngó quanh vẻ mặt hoang mang, làm những người sau dừng theo. Địch Quang Tự tức thì cảnh giác:" Phát hiện gì rồi?"
Vân Cẩn lắc đầu:" Không biết, bỗng nhiên thấy lòng bất an."
Ôn Hoan giương cung bắn, chỉ thấy trên đại thụ có tiếng hét chói tai, tức thì con khỉ trắng trúng tên rơi từ trên cây xuống.
Mũi tên đó gần như xuyên qua người con khỉ.
Ôn Hoan đi tới rút tên phá giáp ra, lau sạch trên người nó rồi cho vào ống tên:" Không phát hiện nguy hiểm nào khác."
Không thấy đội ngũ đi đầu của Lý Thừa Tu phát tín hiệu cảnh báo, Địch Quang Tự phất tay, đội ngũ vừa dừng bước lại di chuyển tốc độ cao.