Q7 - Chương 113: Quán triệt vô cùng khủng bố.
Q7 - Chương 113: Quán triệt vô cùng khủng bố.Q7 - Chương 113: Quán triệt vô cùng khủng bố.
Uuu-
Con voi mẹ đầu đàn cong vòi lên cao kêu to, những con voi khác cũng học theo phát ra tràng tiếng kêu dài, xung quanh tức thì im phăng phắc.
Vân Sơ cưỡi trên lưng voi, lần đầu tiên tiến vào Thạch Thành.
Không khí bên trong thành còn thoảng một mùi thối, nhưng bị mùi vôi bột đậm hơn át đi, thêm hai tháng nữa thôi, tin rằng người xung quanh sẽ quên đi những chuyện không hay từng xảy ra ở đây.
Thạch Thành bây giờ không còn bộ dạng bị tàn phá khi đám Vân Cẩn bỏ đi nữa, thương cổ qua lại tấp nập, người Ô Man, người Thoán ở tại xung quanh tới giao dịch không dứt.
Chỉ là trong tòa thành này, nữ tử đeo gùi tới giao dịch hàng hóa thì nhìn đâu cũng thấy, nam tử lại ít tới đáng thương. Dù có cũng được đám phụ nhân giữ chặt, không buông tay dù một khắc.
Phải giữ chữ, Thạch Thành cùng các trại xung quanh, nam hài tử là thứ hàng ưa chuộng, một nam hài tử mười tuổi có thể đổi năm thiếu nữ đã trưởng thành.
Bất tri bất giác nam hài tử đã thanh tài sản đáng giá nhất của đám nữ nhân trong trại.
Đống xác chất chồng chất trong ngoài thành đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là tòa Thạch Thành mới hùng vĩ tráng lệ.
Vân Sơ dùng lượng lớn vật tư bắt chẹt từ Thoán thị, huy động vô số nhân lực xây dựng lại Thạch Thành, hôm nay chính là ngày nghiệm thu.
Vì có nước suối dẫn vào trong thành, trước khi Vân Sơ vào thành, công tượng trong quân mở từng cánh cửa gỗ, nước suối trong vắt từ rất nhiều máng lớn chảy ra, rửa sạch đường phố vốn đã rất sạch sẽ.
Mọi người đi trong nước ngập tới mắt cá chân, không ai thấy khó chịu, đám trẻ con còn rất vui vẻ dẫm nước bắn tung tóe, đơn thuần ngây thơ.
Con voi Vân Sơ cưỡi đi tới đâu, vô số phụ nhân trẻ nhỏ quỳ bái, khi đám tặc khấu đáng chết kia tới cướp bóc trại của họ, mang đi nam nhân của họ, lúc bọn họ bơ vơ không còn chỗ dung thân, chính nam tử cưỡi voi lớn này dẫn một đoàn người tới mang hi vọng sống tới cho bọn họ.
Vân Sơ nhìn những phụ nhân quỳ lạy mình trong nước, lòng cảm xúc ngổn ngang. Y chỉ hi vọng những người này có thể mau chóng quên đi tai họa vừa qua.
Nói thật, Vân Sơ có thể ngăn đám Vân Cẩn lại chỉ bằng một câu nói, nhưng từ đầu tới cuối y không làm như vậy, cho nên nói ra thảm kịch này không thiếu phần y, Vân Sơ khinh bỉ mình từ sâu trong lòng.
Vân Sơ ít nhiều có chút hối hận, đáng lẽ ngay từ đầu phải phái đám người Trương Đông Hải, Lý Nguyên Sách, Khương Hiệp vốn tim đen như than đi làm việc này.
Chứ không phải phái đám người trẻ tuổi trong lòng còn có nhiệt huyết đi.
Vốn chỉ muốn để bọn trẻ con đi trải nghiệm, cho chúng biết cuộc sống gian khổ là thế nào, không ngờ rằng bọn chúng lại chọc một phát tới tận địa ngục, còn ngạo nghễ tung hoành nơi đó.
Từ địa ngục ra không phải quỷ cũng là quỷ.
Quân đội không đóng trong thành, đây không phải thời chiến, cho nên Vân Sơ sau khi đi một vòng quanh Thạch Thành thì cưỡi voi về doanh trại, trọng tâm ngày hôm nay là hoạt động trao tặng cực lớn, mỗi trại chỉ cần tới đăng kỳ tên, người đứng đầu, sẽ được tặng 100 con lợn, 100 thếp vải, 100 gánh lương thực, 100 cái nồi. Không phân biệt người Bạch Man hay Ô Man, Thoán thị, chỉ cần họ tới đây đăng ký tên tuổi, sau này không cho bất kỳ ai được phép tùy tiện tấn công trại đó nữa, nếu không quân đội từ Thạch Thành sẽ tới tiêu diệt kẻ phá luật.
Tin này công bố, đại diện các trại nô nức kéo tới Thạch Thành, trong thời gian ngắn khôi phục địa vị của Thạch Thành với vùng xung quanh, dựng lên uy tín quan phủ.
Mà toàn bộ số vật tư này Vân Sơ lấy từ Thoán thị, nên y thấy tới lúc phải gặp Thoán Hoằng Đạt rồi, thái độ của hắn sẽ quyết định sống còn của Thoàn thị. Thoán Hoằng Đạt còn chưa tới diện kiến Vân Sơ đã tự sát, ngay ở cổng chính đại doanh, trước khi chết hắn chỉ tay lên trời thề, nói hắn làm hết sức ở trận chiến Tống Giang Xuyên rồi, hắn mang tới không ít lương thảo, hắn không phản bội Đại Đường.
Tên này dùng một loại phương thức cực kỳ thảm liệt tự sát để biểu lộ tâm chí.
Hắn dùng thanh đao sắc nhọn cắt ngực trái, có điều đao pháp của hắn không tốt, khi cắt thịt bên ngoài không cẩn thận làm bị thương tới tim, máy trào ra, làm hắn chưa kịp tự móc tim ra đã chết.
Rất nhiều người nhìn rõ, tim hắn màu đỏ, không phải đen.
Tim đỏ, tim đen chẳng qua là một phương thức biểu đạt mà thôi, dù là kẻ phạm tội thập ác bất xá thì móc tim ra vẫn đỏ, cho nên có quả tim đỏ chẳng đại biểu cho cái gì.
Dù sao tim lợn cũng đỏ.
Trương Đông Hải mời Vân Sơ ra cổng doanh trại, Vân Sơ nhìn thi thể ngã dưới đất chỉ nói một câu hậu táng rồi thôi.
Lý Nguyên Sách còn muốn mời đại soái nói gì đó, nhưng Vân Sơ chẳng nói gì, lại lần nữa trở về đại trướng trung quân.
Không có chỉ thị mới, tức là chỉ thị cũ vẫn tính, Thoán thị vẫn phải chịu trừng phạt, không vì cách chết của Thoán Hoằng Đạt mà khác hay giảm miễn, ngược lại chỉ càng nghiêm khắc hơn.
Bởi vì Thoán Hoằng Đạt rõ ràng chẳng có chút ý hối cải nào, còn ý đồ lấy cái chết phản kháng.
Đại quân vây quanh Thoán thị không hành động, giữ nguyên tư thế bao vây. Thoán thị là tộc người thông minh nhất tây nam, cũng là tộc người đoàn kết nhất tây nam, nếu Vân Sơ không hoàn toàn đánh tan, đạp đổ, dẫm lên mấy cái, chỉ chưa tới 20 năm, tây nam là của Thoán thị.
Dưới tiền đề lớn đó, chết một tên Thoán Hoằng Đạt không là cái gì, hắn dù cắt mình thành trăm mảnh, Vân Sơ phải làm gì vẫn cứ làm thế.
Đó là sự kiên trì về chính trị. Đối diện với năm vạn phủ binh Đại Đường vũ trang tới tận răng, lựa chọn tốt nhất của Thoán thị bây giờ là nhẫn nhục, vứt bỏ tích góp bao năm, thu lại răng nanh, thu lại móng vuốt, đợi thời cơ tiếp theo.
Rõ ràng là Thoán thị không có được một người đủ uy vọng làm thủ lĩnh, sáu đứa nhi tử của hắn ở Ninh Châu nghe tin cha mình chết đã dấy binh làm phản.
Cái chết của Thoán Hoằng Đạt vì thế uổng phí.
Vân Sơ chỉ huy ba mươi sáu chiết trùng đô úy, bọn họ đã chán chặt cây xây nhà làm đường lắm rồi, nói cho cùng bọn họ vẫn là quân binh.
Gần như cùng lúc trưởng tử Thoán Hoằng Đạt là Thoán Càn Phúc ở Côn Châu mặc áo tang thề giết chết Vân Sơ đòi lại công bằng cho phụ thân thì sáu chiết trùng phủ, mười tám đoàn xông vào Côn Châu, phá thành xong ba ngày không phong đao.
Cùng lúc đó, mười hai chiết trùng phủ, lấy thế gió thu cuốn là chiếm lĩnh Lộng Đống, Lục Lương, Trừng Giang, Lộc Phong, Đại Diêu, những nơi Thoán thị tập trung.
Lấy được Lộng Đống, mũi nhọn đại quân chĩa thẳng vào Di Độ Xuyên, bất kể là tây tiến Di Độ Xuyên hay bắc thượng Tường Vân Xuyên đều là đường bằng phẳng.