Q7 - Chương 114: Một kẻ khó nhăn.
Q7 - Chương 114: Một kẻ khó nhăn.Q7 - Chương 114: Một kẻ khó nhăn.
Đại quân còn chưa tới được Di Độ Xuyên thì lễ bộ thị lang Hà Cảnh Hùng mang ý chỉ của hoàng đế đã đuổi kịp, hắn tới để phân phong cho Thoán Hoằng Đạt làm thứ sử Côn Châu, chỉ nhìn thấy hơn 500 cái đầu của tộc Thoán Hoằng Đạt.
Hà Cảnh Hùng phẫn nộ chỉ Trương Đông Hải đi cùng:" Thế này là sao, không phải chỉ lệnh của triều đình là vỗ về Thoán thị à?"
Trương Đông Hải thở dài:" Đại quân mới đầu cũng ra sức võ về, đại soái tới đây nửa năm trời rồi, Thoán thị không hề qua lại tiếp xúc gì, đến khi thấy chỗ dựa là Thịnh La Bì gặp nguy mới cuống lên tới lấy lòng đại soái, kẻ này tâm thuật bất chính, triều đình hẳn chưa biết."
Hà Cảnh Hùng mặt âm trầm:" Mỗ gia nghe nói Thoán Hoằng Đạt đã chuẩn bị tới ba vạn lượng hoàng kim tới khao quân, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ thỏa mãn lòng tham của các ngươi?"
Trương Đông Hải kinh ngạc nói:" Hà thị lang, không biết ngài nghe chuyện đó ở đâu ra, ai nói với ngài có ba vạn lượng hoàng kim tới đây đối chất với lão phu. Thoán Hoằng Đạt muốn đem một vạn lượng hoàng kim ra mua chuộc đại soái, nhưng đại soái là người thế nào thì ông cũng biết, đại soái để tiền tài vào mắt không? Chỉ yêu cầu Thoán Hoằng Đạt cho tướng sĩ chút lợi ích, tránh tướng sĩ tay không trở về, khó ăn nói với người nhà."
"Ai ngờ tên đó tới cửa doanh tự sát, ý đồ đẩy đại soái vào chỗ bất nghĩa, sau đó nhi tử hắn tạo phản."
"Khi đó không còn gì để nói nữa rồi, loại loạn thần tặc tử tất nhiên phải tiêu diệt."
Người tộc Thoán Hoằng Đạt đã chết sạch, Hà Cảnh Hùng đành mang ý chỉ đi tìm Vân Sơ.
Con voi mẹ nằm ngay trước cửa lầu soái, mười mấy quan viên theo sau lưng Hà Cảnh Hùng sợ hãi chùn bước, chỉ một mình hắn dám đi qua trước mặt con voi, dù hai chân hơi run nhưng hắn đi rất kiên quyết. "Hạ quan dọc đường từ Thục tới đây, cứ ngỡ nơi này là vùng man hoang, đại soái khó tránh khỏi phải dùng thủ đoạn sấm sét, khắp nơi điêu tàn. Không ngờ dọc đường đi khắp nơi cảnh xuân tươi sáng, bách tinh vui vẻ, phụ nhân bận rộn ngoài đồng, trẻ nhỏ chơi đùa bên suối. Cho dù hạ quan dẫn mã đội đi ngang qua không né tránh, ngược lại còn nâng cao hàng hóa, ý đồ trao đổi. Thủ đoạn ngự dân của đại soái, hạ quan bội phục vô cùng."
Vân Sơ thong thả uống trà quan sát Hà Cảnh Hùng, người này mặt tròn bụng bự, tuổi gần 50, bộ dạng này rất phổ biến, không có gì đáng nói. Ngoại trừ ánh mắt hắn rất bình thản khi nói ra những lời này, ngữ điệu không có chút lên xuống nào, chứng tỏ đây là kẻ từng trải, tâm lý vững vàng, kẻ như vậy không dễ đối phó.
Đáng tiếc, Vân Sơ không có thông tin gì về người này, Ân Nhị Hổ đi theo bên cạnh, y không cần lo lắng gì về vấn đề an toàn, nhưng khiếm khuyết rõ ràng, hiểu biết về quan trường của hắn gần như con số không nên chẳng cung cấp được cho Vân Sơ thông tin gì giá trị.
Dù sao đó không phải là lời người ta muốn nói, chỉ là mào đầu mà thôi, nên Vân Sơ không đáp lời.
Quả nhiên Hà Cảnh Hùng thở dài:" Chỉ có điều xin hỏi đại soái, trai tráng đâu rồi? Hạ quan rất hoang mang, dọc đường đi chỉ thấy phụ nhân trẻ nhỏ, không thấy trai tráng."
Vân Sơ liếc mắt qua:" Sao, ý ngươi là bản soái giết sạch trai tráng nơi này rồi?
"Không dám, không dám, hạ quan chỉ thắc mắc mà thôi."
Quân tư mã Khương Tiệp hắng giọng nói vào:" Trước khi đại soái tiến vào tây nam, người Ô Man phát động bạo loạn, vô số trai trái Ô Man cướp phá khắp nơi, về sau ở đây không còn gì cướp nữa mới chạy sang phía tây, nghe nói đang cùng Thịnh La Bì quyết chiến ở Di Độ Xuyên."
"Đại soái tới nơi thấy cảnh tượng thê thảm ở nơi này mới giảm tốc độ hành quân, đi tới phá rừng làm thôn trại, nông điền, phân phát vật tư, cho nên mới có cảnh yên vui thanh bình hiện nay." Hà Cảnh Hùng nghe vậy, lại lần nữa đứng dậy thi lễ:" Đại soái an bài thỏa đáng."
Vân Sơ lạnh nhạt ừm một tiếng:" Trương phó soái báo với ta, ngươi chất vấn chuyện Thoán Hoằng Đạt chuẩn bị cho bản soái ba vạn lượng vàng. Vậy thì Hà thị lang, hai vạn lượng nữa đâu rồi?"
Hà Cảnh Hùng mặt không đổi sắc đáp:" Thoán thị nay đã bị đại soái diệt môn rồi, không sao tra được."
Vân Sơ vỗ bàn đánh sầm, quay sang mắng đám chiết trùng đô úy:" Chuyện hay ho các ngươi làm đấy, ta đã bảo phải giữ lại người sống, giờ xem đi mất hai vạn lượng vàng rồi, các ngươi nói sao đây?"
Đám chiết trùng đô úy Bùi Chính đều cúi gằm mặt.
Trưởng sử hành quân Lý Nguyên Sách vốn không ưa gì Vân Sơ nhưng ở loại chuyện này bọn họ cùng chiến tuyến, mặt âm trầm nhìn Hà Cảnh Hùng:" Hạ quan có gặp vài người Thoán thị trước khi chết, bọn chúng lớn tiếng chửi rủa nói đã hiến vàng lên triều đình, sao còn tấn công Thoán thị. Nghe giọng điệu bọn chúng là nói tới quan văn trên triều, không phải tiền hiến cho đại soái, lúc đó hạ quan không để ý lắm, nay nghe Lý thị lang nói ra mới biết còn hai vạn lượng vàng nữa của chúng ta."
Vân Sơ hiểu ra:" Ta đã bảo mà, một tên Thoán Hoằng Đạt nhỏ xíu đâu ra bản lĩnh khiến triều đình lần nữa phái chỉ lệnh 600 dặm hỏa tốc tới, muốn bản soái chiêu an, thì ra vàng đều ở trong tay các ngươi."
"Nói thế Hà thị lang chuyến này tới đây trao nốt 2 vạn lượng vàng cho các huynh đệ rồi."
Hà Cảnh Hùng xua tay liên hồi:" Tuyệt đối không có chuyện đó, không có chuyện đó."
Vân Sơ giơ tay lên ngăn hắn lại:" Bản soái hận nhất là những kẻ uống máu binh sĩ, đám đại đầu binh bôn ba núi cao rừng thẳm, từ vặn dặm xa xôi tới đây vì Đại Đường dẹp loạn, lấy mạng ra tử chiến với địch. Kết quả huyết chiến một hồi lại chẳng được gì, Hà thị lang, thế là không được đâu."
Hà Cảnh Hùng bình tĩnh lấy một văn thư đặt lên bàn:" Đại soái xem xong mới nói chuyện hai vạn lượng vàng được không?”
Vân Sơ lấy văn thư xem kỹ một lượt, đùng đùng nổi giận đạp Lý Nguyên Sách một phát:" Suốt cả ngày chỉ biết làm toàn chuyện rắm chó, thanh danh của lão tử bị đám khốn kiếp các ngươi làm hỏng rồi."
Lý Nguyên Sách dã lăn ra đất, chưa bò dậy thì văn thư ném lên mặt, xem vài cái quên giận vội vàng đưa Khương Hiệp, Khương Hiệp đưa Trương Đông Hải, kẻ nào kẻ nấy xem xong im thin thít, nhưng mắt gườm gườm nhìn Hà Cảnh Hùng. Nơi này không phải triều đường, mà là quân doanh, lại ở biên thùy xa xôi, đang thời chiến, có nhiều chuyện khó nói lắm.
Đại soái không phải người dễ bắt nạt đâu.
Hà Cảnh Hùng chẳng hề sợ những ánh mắt bất thiện kia, nhận lại văn thư:" Đại soái, chúng ta lật sang trang mới chứ?”
Vân Sơ giật lấy văn thư ném vào chậu lửa, đợi văn thứ cháy hết mới nói:" Chuyện Thoán thị cứ thế đi, triều đình lúc này nên mau chóng chọn ra thứ sử Côn Châu mới tiếp quản là điều nên làm."