Q7 - Chương 115: Trở về vẫn là thiếu niên. (1)
Q7 - Chương 115: Trở về vẫn là thiếu niên. (1)Q7 - Chương 115: Trở về vẫn là thiếu niên. (1)
Phàm là quan chức làm tới cấp thị lang, cho dù là ngay lập tức trao cho chức vị tể tướng, bọn họ cũng có thể tiếp nhận một cách yên ổn, muốn tìm kiếm đột phá từ chỗ họ trong thời gian ngắn khó hơn lên trời.
Huống hồ tên Hà Cảnh Hùng này tới đây với ý đồ khó lường, hắn không tới một mình mà dẫn theo mười mấy quan viên. Chưa hết, sau lưng hắn còn có một vị thị lang nữa không dễ chơi là Lý Kính Huyền với gần trăm quan viên đang ở Thạch Thành.
Chưa nói gì khác, chứ ý đồ giám sát kiềm chế Vân Sơ của triều đình thể hiện rất rõ ràng rồi, y muốn có động thái gì thì cần cân nhắc thật kỹ càng.
Trước đó Hà Cảnh Hùng chụp cho đám Trương Đông Hải cái mũ ba vạn lượng hoàng kim, mục đích tuyên bố với Vân Sơ, trong ba vạn lượng đó, bọn lão tử lấy đi hai vạn, còn là lấy công khai, phần thua thiệt ngươi phải chịu.
Vân Sơ từ lúc nghe con số ba vạn lượng vàng là biết ngay người ta nắm được cái thóp đủ chắc trong tay rồi.
Cầm lấy văn thư xem, quả nhiên là như vậy.
Chỉ vài trang giấy mỏng viết đầy tội danh của phó soái, quân tư mã, hành quân trưởng sử và ba mươi sáu triết trùng đô úy.
Hết cách, phủ binh Đại Đường xuất chinh chỉ mong có quân công vừa tiền lương, đám chiết trùng đô úy phải trực tiếp chịu trách nhiệm cho đám thủ hạ phía dưới, bọn họ ngay cả rương tiền cũng chuẩn bị sẵn rồi.
Quan chức tới cấp chiết trùng đô úy thì có ai là không có một hai thương đội theo sau.
Vân Sơ xuất phát từ Trường An đã phái thương đội quy mô khổng lồ đi trước, y hạ lệnh một tiếng cấm chỉ Đại Đường và các bộ tộc khác thông thương, điều này chẳng khác nào dọn trống thị trường, để thương đội y mang theo kiếm tiền.
Chuyện này ban đầu tất nhiên là phục vụ cho mục đích quân sự của y, nhưng khi giao dịch đã lũng đoạn rồi thì quân đội làm ăn, chuyện chèn ép, lừa gạt là khó tránh được, quá đáng chút, chuyện làm ăn không vốn không phải không có.
Vân Cẩn cướp của Văn Thù Viện cũng chính là loại này.
Quan viên đất Thục bị Vân Sơ áp chế, bách ky ti bị Vân Sơ chặt hơn 300 cái đầu, quan viên triều đình không kiếm chác được lợi lộc gì từ cuộc xuất chinh này, ba thế lực đó gộp lại có thứ gì không làm được.
Chẳng qua Vân Sơ chiến thắng là cái chắc rồi, Thịnh La Bì tuy cường hãn, bảo hắn chống lại được danh tướng Đại Đường thì nực cười.
Với uy chiến thắng đó, mọi tội trạng của Vân Sơ sẽ bị hoàng đế lờ đi.
Thế nhưng bọn họ không làm gì được Vân Sơ chứ thừa sức truy cứu người dưới, nhất là đám chiết trùng đô úy chưa bao giờ sạch sẽ thì nhiều cách lắm, bọn họ luôn rình rập đợi cơ hội.
Ngay khi biết tin Vân Sơ diệt Thoán thị, đán quan văn quyết đoán nuốt chứng tài sản của gia tộc Thoán Hoằng Đạt.
Điều kiện là họ bỏ truy cứu tội danh mà đại quân Vân Sơ phạm phải.
Đại quân bách chiến trở về, nếu không có một số kẻ có tội trên người để hoàng đế chém đầu thì khi phong thưởng rất khó xử, đây là thông lệ.
Vân Sơ có thể chẳng bận tâm tới tội trạng của mình, bao năm qua y miễn cưỡng được bổng lộc hai ba năm đầu, có bị phạt mất bổng lộc chẳng phải chuyện lớn.
Nhưng người dưới thì khác, liều mạng kiếm quân công, nếu bị phạt thủ tiêu quân công, giáng cấp thì đó là chuyện vô cùng thê thảm.
Không bảo vệ được công lao cho bộ hạ, không thể dẫn bộ hạ phát tài, uy tín của Vân Sơ trong quân sẽ bị đả kích mạnh.
Cuộc giao phong đầu tiên, Vân Sơ không có bất kỳ chuẩn bị gì, còn không biết rõ về đối phương, thất bại là khó tránh khỏi, vì thế không thể không thỏa hiệp.
Hà thị lang cùng đám quan viên tháp tùng ở lại trong quân, theo hắn nói, từ Lạc Dương tới tây nam một chuyến không dễ dàng, hắn còn mang theo trọng trách giám quân sứ, tất nhiên không thể rời khỏi lúc này. Ngày đầu tiên ở lại quân doanh, giữa đêm khuya Hà thị lang la hét tưng bừng, khi quân sĩ chạy tới nơi chỉ thấy hắn miệng sùi bọt mép, cứt đái nhoe nhoét, người thì ngất xỉu rồi.
Chẳng thể trách hắn được, đang ngủ tự nhiên phát hiện có thứ bò lên mặt, phát hiện ra con rết dài nửa mét bò lên mặt mình thì đoán chừng có là quân sĩ bạo quan nhất trong quân cũng thế thôi.
Đến khi Hà thị lang tỉnh lại, tuy không bị dọa thành kẻ điên nhưng bất kể thế nào cũng không chịu ở lại trung quân của Vân Sơ nữa.
Vân Sơ tạm thời không để ý tới hắn, vì hôm nay y đón tiếp hoàn khố doanh trở về.
Trên con dốc hẻo lánh hướng về phía mặt trời, trừ rất nhiều bò dê đang nhởn thơ gặm cỏ ra còn có năm trăm linh bốn hoàn khố Đại Đường.
Chuyến đi này có hơn hai trăm hoàn khố không thể về, hoặc không còn toàn vẹn được mã đội của Lưu Xuân Phong đưa đi trước.
Vân Sơ cũng ngồi trong số đó, nhìn đám thiếu niên ưỡn ngực ngẩng cao đầu:" Người từng ăn rễ cỏ, không chuyện gì không làm được. Bản soái hỏi các ngươi, rễ cỏ có ngon không?”
"Ngon ạ.”
Tiếng trả lời lác đác, yếu ớt, không có mấy sức thuyết phục.
Vân Sơ lại hỏi:" Lập công lao cái thế, có đắc ý không?"
"Không dám ạ..."
"Vì sao không dám, chẳng lẽ công lao của các ngươi là giả à?"
"Không phải giả!" Lần này cả đám hoàn khố gần như đồng thanh:
"Ha ha ha, trả lời chỉnh tê lắm, xem ra là lập chiến công thật rồi. Thực ra chiến công gì đó sao cũng được, trong mắt bản soái chẳng có gì to tát, chỉ một điều làm bản soái hài lòng, đó là bản soái chọn ra được một đám anh hùng hảo hán cho Đại Đường."
"Các ngươi đã trải qua muôn vàn khổ cực, có thứ các ngươi không ngờ tới. Bây giờ trả lời bản soái, các ngươi còn sợ núi rừng tây nam không?” Đám thiếu niên nhìn đồng bạn bên cạnh, ai nấy thần sắc khiên định:" Không sợ."
Vân Sơ chỉ vào khu rừng mênh mông:" Vậy có muốn bảo vệ mảnh đất do các ngươi giành được không?”
Câu trả lời không được khí thế nữa, một số nói muốn, một số hơi do dự rồi cũng nói muốn, song phần đông giữ im lặng, có những chuyện trải qua rồi không sợ nữa, có những chuyện thành ám ảnh cả đời không muốn nhớ lại.