Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1590 - Q7 - Chương 116: Trở Về Vẫn Là Thiếu Niên. (2)

Q7 - Chương 116: Trở về vẫn là thiếu niên. (2) Q7 - Chương 116: Trở về vẫn là thiếu niên. (2)Q7 - Chương 116: Trở về vẫn là thiếu niên. (2)

Phản ứng của đám hoàn khố không làm Vân Sơ thất vọng, bất kể vì lý do gì, không trả lời ngày là minh chứng, sự trưởng thành. Nếu là trước khi tây nam, Vân Sơ tin rằng mình chỉ cần vài câu có thể khích đám hoàn khố này nhiệt huyết sôi sục rồi.

Dù là có sợ, cũng là một sự trưởng thành.

Nhưng Vân Sơ trông đợi nhiều hơn, nhìn thẳng cả đám nói lớn:" Tây nam từ nay trở đi chính thức liệt vào bản đồ Đại Đường, triều đình muốn thiết lập một quân châu ở đây, nơi này sẽ có mười bảy thứ sử, mười bảy biệt giá, mười bảy chiết trùng giáo úy cùng hơn tám trăm quan cức chính thức khác. Chẳng lẽ các ngươi không muốn?"

Địch Quang Tự là người đầu tiên đứng dậy:" Dám hỏi đại soái, nếu thuộc hạ muốn ở lại thì sẽ làm từ chức vị gì?"

Vân Sơ cười với tên đệ tử béo đã gầy dộc đi của mình:" Vậy phải xem ngươi giỏi giang tới đâu, nếu ngươi có thể đỗ tiến sĩ vào năm nay, thêm vào quân công, rồi to gan chút cưới khuê nữ của Bùi Hành Kiệm, bản soái có thể mưu cầu cho ngươi chức Ninh Châu biệt giá ngũ phẩm."

Địch Quang Tự luống cuống:" Đại soái, lời thế này cũng có thể nói trước mặt bao người sao?"

Vân Sơ phất ống tay áo:" Các ngươi đều là trẻ ngoan dưới quyền bản soái, với bản soái mà nói tất cả đều giống nhau."

"Giờ các ngươi nghe ta nói rồi tự cân nhắc xem đúng hay sai."

"Bây giờ Trường An không còn vị trí nào bố trí các ngươi đâu, Lạc Dương càng khỏi phải nghĩ tới nữa. Quan Trung thì có lẽ vẫn còn, nhưng trừ khi các ngươi thực sự lọt vào tầm mắt của bệ hạ, hoàng hậu, thái tử thì vị trí tốt cũng chẳng có phần của các ngươi."

"Những vị trí tốt trong mười đạo của Đại Đường sớm bị người ta chiếm hết, các ngươi muốn thì phải đợi. Nhưng quân công có hạn thôi, bây giờ lấy ra còn hữu hiệu, đợi qua một thời gian thì chẳng còn giá trị gì nữa rồi." "Tây nam có gì không tốt nào, nơi này sơn thanh thủy tú, chẳng qua hơi hoang vu một chút, hơi ít người một chút, nhưng đó là cơ hội lớn cho các ngươi.

"Ởở Trường An dù làm việc mười năm cũng chẳng thăng tiến tới được vị trị tương ứng với công tích của các ngươi. Nhưng ở tây nam, các ngươi có khởi đầu cao hơn hẳn người khác, thành tích dễ kiếm, có bản lĩnh, các ngươi thoải mái thăng quan tiến chức...

Suốt cả buổi sáng, Vân Sơ giúp rất nhiều hoàn khố tư vấn xem làm quan ở đâu là tốt nhất, nghe y phân tích một phen, chuyện ở lại tây nam bỗng dưng trở thành lựa chọn sáng suốt, thành thời cơ không thể bỏ lỡ. Bao nhiêu người sẽ ở lại chưa rõ, nhưng cuộc thảo luận trở nên tưng bừng hẳn.

Tất nhiên vẫn có ít nhất ba thành ý chí kiên định, nói mình thà ở lại Trường An, Lạc Dương đợi vị trí chứ không muốn ở lại tây nam làm quan lớn.

Vân Cẩn và Ôn Hoan là ví dụ rõ ràng nhất.

Vân Sơ vốn còn rất nhiều lời muốn nói với mấy đứa đệ tử, nhưng nhìn thấy Lý Tư từ trên dốc vừa khóc vừa gọi chạy xuống, y biết không phải thời cơ tốt.

Lý Tư bất chấp trước mặt bao người, nhào thẳng vào lòng Vân Cẩn, Vân Sơ mặt đen xì mà chẳng nói được gì, dẫn Địch Quang Tự, Ôn Hoan, Lý Thừa Tu đi nơi khác.

"Ngươi vì nữ tử tên Tử Kỳ A Quả mà muốn ở lại tây nam không về sao?" Vân Sơ hỏi Địch Quang Tự, nếu đứa bé này không có câu trả lời hợp lý, dù cưỡng ép thì y cũng bắt hắn phải về:

Địch Quang Tự thẳng lưng đáp:" Bọn đệ tử gây tội nghiệt ở tây nam, cho nên phải ở lại tây nam chuộc tội, đây là điều hiển nhiên."

Ôn Hoan nhanh mồm nói trước:" Sư phụ, đệ tử của người không cần phải cưới khuê nữ nhà ai để có vinh diệu, mà là nữ tử nào cưới được đệ tử người phải coi đó là muốn chó gà thăng thiên mới đúng."

Lý Thừa Tu cũng nói:" Nam tử đại trượng phu về tới phòng ngủ thấy thê tử còn nhún nhường thì cưới về làm gì?"

Vân Sơ gật gù:" Hiểu rồi, rồi, ý các ngươi là chỉ cần xinh đẹp là đủ, cái khác không cần."

"Không phải, không phải ạ." Cả ba rối rít xua tay, xinh đẹp thì nhất định là yếu tố tiên quyết rồi, nhưng cái khác phải suy xét chứ:

Vân Sơ bứt một cọng cỏ ngậm trong mồm:" Bùi Hành Kiệm giờ lại lại bộ thượng thư, tả tướng, chức cao quyền trọng, ta nói thật đấy, nếu các ngươi không kỳ vọng gì vào chuyện nam nữ, cưới Bùi gia nữ về lãi lắm."

Ôn Hoan lẩm bẩm:" Sư phụ năm xưa sao lại cưới một hộ sa sút như sư nương? Sao không đợi vài năm cưới công chúa luôn cho lãi?"

Vân Sơ đá một phát làm Ôn Hoan lăn lông lốc từ trên dốc xuống, vừa rồi y nhìn thấy Lý Tư ôm Vân Cẩn lăn vào bụi cỏ rồi, tránh chúng lâu ngày gặp lại nhất thời không kìm lòng được phạm sai lầm, đánh gửi Ôn Hoan tới phá đám.

Trước giờ Vân Sơ chưa từng cổ vũ đám con cái, đệ tử của mình tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu.

Ngược lại, Vân Sơ cho rằng, trên con đường tiến lên, một đứa bé thông minh nhất định phải biết phát huy ưu thế sẵn có của mình, nếu bọn nhóc thấy có thể tiếp nhận, ngay chuyện hôn nhân chính trị, y cũng thấy không có vấn đề gì hết.

Đứng ở điều kiện hiện hữu, không làm tổn hại người khác, nỗ lực leo lên là điều hiển nhiên, chẳng có cớ gì phải nhảy xuống đáy kim tự tháp rồi mới leo tiếp. Đó không phải thể hiện năng lực, mà đó là ngu xuẩn.

Năm xưa Vân Sơ phải nỗ lực gấp bội là vì y không có gì hết, cho nên người khác nghĩ, với mưu lược của y, lên tới vị trí này không có gì lạ. Vân Sơ cho rằng mình có được ngày hôm nay có thành phần may mắn rất lớn, nếu không giờ y vẫn ở Tây Vực làm một thư lại nhỏ.

Những câu như "vàng rồi sẽ phát sáng" "dùi chỉ cần sắc sẽ vươn lên", Vân Sơ chưa bao giờ nói với đám con của mình.

"Đời người như đi thuyền ngược dòng, không tiến ắt lui." Đó mời là lời mà Vân Sơ luôn lải nhải bên tai chúng.

Y tới giờ vẫn còn vất vả nỗ lực cũng là vì làm đá lót đường cho bọn nhóc, nếu như đám nhóc rõ ràng có lối tắt lại đi, nhanh chóng lên được tâm cao, nhưng lại ngu ngốc leo núi, Vân Sơ sẽ không đánh giá cao sự nỗ lực ngu ngốc đó.

Đời sau hơn đại trước, đời sau sống tốt hơn đời trước, đó là theo đuổi của nhân loại.

Đám nhóc bình an trở về rồi, Vân Sơ đích thân chuẩn bị bàn cơm cho chúng, cho tới tận giờ cơm tối, Vân Cẩn và Lý Tư vẫn chưa về.

Trong ánh mắt hung dữ của Vân Sơ, Ôn Hoan cúi gằm mặt ăn, hắn không hiểu sư phụ đá mình xuống bãi cỏ làm cái gì, để nhìn Vân Cẩn và Lý Tư hôn nhau à?

Hắn còn bị hai người đó hợp sức đánh một trận, sau đó Lý Tư lấy độc long ra dọa hắn nữa.

Chuyện mà cả sư phụ còn không xử lý được hắn làm được gì?

Thôi, dù sao bọn nhóc đều về bình an, đó mới là quan trọng nhất, trước kia Vân Sơ dạy chúng tự lập, vậy thì nên tin tưởng chúng, không cần can thiệp quá mực.

Bây gờ việc cần làm là nghĩ cách nhanh chóng tiêu diệt Thịnh La Bì, kiến lập nên hệ thống quản lý của quan phủ.

Nói thật chứ, Vân Sơ khinh thường đám thổ vương như Thịnh La Bì, một chút thiện cảm với đám người này cũng không có.

Bởi vì đám này thông trị tây nam cả nghìn năm, cho tới khi giáo viên tới giải phóng vùng đại tây nam này, bách tính vẫn sống như hàng nghìn năm trước, chẳng có gì thay đổi.

Đừng đổ lỗi nơi này sơn cùng thủy tận, nguyên nhân đó cũng có, nhưng căn nguyên là ở chèn ép mang tính bóc lột.

Chính vì sự bóc lột tàn khốc đó, khiến cho người dân nơi này quanh năm suốt tháng bôn ba vì giải quyết cái bụng, căn bản không còn thặng dư sản xuất để thay đổi phát triển.

(*) Mình phát hiện ra "giáo viên" ở đây là chỉ Mao Trạch Đông đấy, trước kia mình cứ nghĩ Vân Sơ nói tới tiền bối làm cách mạng, hay giáo viên của y, nhưng tổng hợp nhiều lần lại thì mình nhận ra chính là Mao Trạch Đông. Điều này lạ, vì trước kia Kiết Dữ 2 nhắc tới Mao Trạch Đông với từ ngữ mức độ tôn sùng cao hơn hẳn như vĩ nhân, lãnh tụ.
Bình Luận (0)
Comment