Q7 - Chương 117: Cách giáo dục của Vân thị. (1)
Q7 - Chương 117: Cách giáo dục của Vân thị. (1)Q7 - Chương 117: Cách giáo dục của Vân thị. (1)
Đến khuya Vân Sơ vẫn chưa ngủ, cầm cuốn sách xem, đến khi Vân Cẩn và Lý Tư rụt rè xuất hiện.
Vân Cẩn rót nước vào đầy cốc trà cho phụ thân, ấp úng mãi mới nói lên lời:" Có phải hài nhi kém cỏi lắm không?"
Vân Sơ thì ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư nấp phía sau Vân Cẩn:" Đúng là kém cỏi."
Lý Tư nấp phía sau lẩm bẩm:" Con kéo Mỹ Ngọc Nhi không cho đệ ấy tới."
Vân Sơ cau mày:" Con thả lỏng một chút không sao, nhưng không được đi quá giới hạn."
Lý Tư nhảy ra, kéo y phục của mình, vẫn rất chặt, kêu oan:" Không có, không có đâu, bọn con chỉ nói chuyện thôi."
Vân Sơ chỉ tay ra ngoài lầu:" Cút!"
Lý Tư thấy a gia hình như giận thật rồi thì cúi gầm mặt đi ra, nhưng nàng vẫn đứng ở cửa lều, thập thò nhìn vào trong.
Vân sơ cầm lấy roi mây:" Có biết vì sao không?"
Vân Cẩn hít sâu:" Con làm sai rất nhiều việc, đáng ăn đòn."
"Ta phái con đi, cho nên chuyện con làm là lỗi ở ta, chuyện đã làm rồi, ta không trách con, hôm nay là ta phạt con, vì trong quá trình đó còn sai bốn điều, có biết không?" Vân Sơ tới gần:
Vân Cẩn cúi đầu:" Ngay từ đầu con không có thái độ chính xác, quá tùy tiện."
Lời vừa dứt roi mây trong tay Vân Sơ đã quất xuống trong tiếng thét kinh hãi của Lý Tư, đánh chát lên mông Vân Cẩn, y ra tay rất nặng.
Vân Cẩn đau đớn cắn răng rướn cổ lên, nhưng thân thể không lay động chút nào, hắn vẫn đứng rất thẳng, vẻ mặt quật cường, hiển nhiên mới chỉ nhận sai mồm thôi chứ chưa thực sự nhận sai. Vân Sơ chỉ roi vào mặt nhỉ tử:" Trước khi làm việc không báo, không thương lượng, không xác lập được chỉ huy chính xác, tùy hứng tùy tiện nên hỗn loạn như đám lưu khấu, đó là lý do ăn roi thứ nhất. Thứ hai là gì?"
Vân Cẩn đáp: "Trong quá trình chấp hành tâm tư không ổn định, khiến làm việc tự mâu thuẫn, nhiễu loạn lòng quân, còn khiến người ngoài nghi ngờ năng lực của con là thứ hai."
Roi thứ hai quất vào mông Vân Cẩn, Lý Tư nhét cả tay vào miệng không dám kêu, sợ chọc giận a gia, khiến Vân Cẩn bị trừng phạt nặng hơn. Dù nàng đã nhắm tịt mắt, tiếng roi mây xé gió vẫn khiến nàng cảm giác như tận mắt nhìn roi đánh vào người Vân Cẩn.
Roi thứ hai đánh xuống, hai chân Vân Cẩn hơi run, có điều nhanh chóng đứng thẳng.
Vân Sơ mặt không cảm xúc đi qua đi lại:" Ta cho con tùy cơ ứng biến, nhưng trước khi làm gì phải xác định rõ mục tiêu, dự liệu được hậu quả, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận hậu quả. Có như thế khi làm mới có thể kiên định tiến về phía trước, không do dự, không ngờ vực. Con trước khi làm việc đã tự phủ nhận bản thân, đó là tự chuốc lấy cái chết, hại mình, hại cả người khác, đó là cái sai thứ hai."
"Thứ ba là gì?"
Vân Cẩn hai mắt đỏ hoe:" Trận chiến Trường Xuyên, tự ý gia tăng uy lực của thuốc nổ, khiến cho hơn mười một người bên mình táng thân bởi thuốc nổ, đó là lỗi của con."
Lý Tư bịt tai không nỡ nghe Vân Cẩn bị đánh, nhưng mãi không thấy a gia đánh, sau đó a gia nói.
"Sai, nói lại."
Vân Cẩn không hiểu:" Sao lại sai ạ, con bị phạt vì chuyện này là hiển nhiên."
Vân Sơ nhíu mày:" Thế nên ta nói con ngay từ đầu xác định tâm thái không đúng, con đã quyết định dùng chiến loạn thay đổi thế cục bế tắc của tây nam chứ không dùng biện pháp ôn hòa hơn của ta, vậy thì phải hiểu lên chiến trường, hai bên có thể dùng mọi thủ đoạn lấy giết chết đối phương làm mục đích tối cao. Ai quy định chỉ có địch chết, người mình không chết?"
"Ta cho con đi, cũng đã chuẩn bị khả năng con có thể không trở về, bởi thế dù phía trước tình hình ác liệt, ta vẫn không cho con về."
"Thế nên dù ngộ thương mười một người, nhưng qua đó chấm dứt cuộc chiến là rất đáng, nếu không hai bên tiếp tục giao chiến, sẽ tạo thành kết cục thảm liệt, chỉ tổn thất nhiều tướng sĩ hơn."
"Nên thực ra tuy con lỗ mãng song kết cục như thế, con có công không tội."
"Nói lại đi."
Vân Cẩn cúi gằm mặt nhìn mũi bàn chân:" Trong quá trình chinh chiến, phải tăng cường quản lý, không phải là mặc họ phát huy, khiến hơn 700 người trong doanh không tạo thành chỉnh thể, để lại ẩn họa chia rễ ở tây nam."
"Chát -"
Roi mây như chớp đánh vào mông Vân Cẩn, lần này mạnh tới mức khiến hắn gào lên.
Lý Tư ứa nước mắt lại cắn chặt răng không dám kêu.
Vân Sơ mặt âm trầm:" Chiến tranh là để phục vụ mục đích chính trị, không phải thứ con tùy tiện phát động, sở dĩ phải phát động tấn công quân sự, biểu thị tất cả các thủ đoạn khác đã vô hiệu, quân sự chính là thủ đoạn chính trị cuối cùng."
"Mục đích chính trị là gì? Là bình định tây nam, sáng tạo ra một hoàn cảnh ổn định yên bình cho đất Thục, để đất Thục phát huy được toàn bộ tiềm lực kinh tế."
"Tiêu diệt Thịnh La Bì là để phục vụ cho mục đích ổn định, không phải mục đích cao nhất, con lẫn lộn thứ tự nặng nhẹ, đó là lỗi thứ ba."
"Còn một điều nữa, nói!"
Vân Cẩn không còn làm ra vẻ kiên cường được nữa, rốt cuộc bị a gia đánh cho sợ rồi, vừa xoa mông vừa nói:" Con gây nghiệt ở tây nam, đáng lẽ phải ở lại đây gây dựng lại nơi này, chứ không phải vì lòng riêng của mình mà chỉ muốn rời khỏi tây nam."
Vân Sơ lắc đầu:" Thực ra con lựa chọn rời tây nam, ta rất mừng, sai là sai, cứ để sử gia dùng bút phê phán con. Không phải là con vứt đi lý tưởng của bản thân, cúi mình xuống thanh toán hóa đơn cho sai lầm của mình."
"Dù con có bồi thường rồi, thì lỗi của con vẫn còn đó, không có nghĩa con bồi thường xong là có thể vứt tội của mình ra sau đầu. Không, tội nghiệt mãi là tội nghiệt, con gây ra rồi sẽ phải gánh chịu điều đó cả đời."
"Không phải thánh hiền thì đừng đẩy mình vào vị trí thánh hiền."
Vân Cẩn run run:" Con không hoàn thành hoạt động thực tiễn xã hội .... Á ..."
Roi này quất xuống, Vân Cẩn thấy mông mình như bị dí thanh sắt nung nóng vào, ôm lấy mông nhảy cẵng lên, nước mắt cũng không kìm được ứa ra ngoài. Có điều hắn vẫn quật cường hất nước mắt đi, không để a gia nhìn thấy."
"Đúng thế, ngay từ đầu ta đưa con tới tây nam để quan sát học tập thực tiễn, quy nạp, tổng kết chuyện mình làm, vậy mới tiến bộ được. Con dễ dàng quên đi chuyện học tập, chú trọng vào mục đích quân sự không quan trọng, đó là cái sai thứ tư.”