Q7 - Chương 118: Cách giáo dục của Vân thị. (2)
Q7 - Chương 118: Cách giáo dục của Vân thị. (2)Q7 - Chương 118: Cách giáo dục của Vân thị. (2)
Tới lúc này Lý Tư đã khóc như mèo mướp mới dám chạy vào trong lều, nhưng nàng còn chưa kịp ôm lấy Vân Cẩn thì phát hiện roi của a gia đã quất mạnh vào mông Vân Cẩn hai cái liên tiếp. Vân Cẩn không kịp đề phòng, bị cơn đau bất ngờ làm phát ra tiếng kêu rùng rợn vang vọng đêm đen, nước mắt giàn dụa, suýt nữa ngã xuống.
Lý Tư gào lên với Vân Sơ:" Không phải a gia nói bốn cái à?"
Vân Sơ nổi giận:" Nhi tử của lão tử, thích đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu."
Vân Cẩn bị đánh rất nặng không đứng vững được nữa, Lý Tư cuống lên vác lên vai đi tìm quân y.
Sau đó Ôn Hoan rụt rè từ bên cạnh lều soái đi vào, hết sức tự giác nằm lên bàn chỉ mông:" Sư phụ, đệ tử nghe hết rồi, đệ tử biết sai, người cứ đánh đi, sau này đệ tử sẽ sửa."
Thấy Ôn Hoan ngoan ngoãn như vậy, Vân Sơ liền một lúc đánh hắn bốn cái, đến khi hắn chảy nước mắt mới thôi.
Địch Quang Tự đi vào cũng vô cùng dứt khoát nằm xuống bàn giống Ôn Hoan, nhưng điệu bộ anh hùng hảo hán, sai không sửa:" Đệ tử biết lỗi lầm trên người nhiều như lông trâu, lỗi lớn nhất là ở chuyện Tử Kỳ A Quả, sư phụ cứ đánh, chuyện này đệ tử sẽ không sửa."
Vân Sơ gật gù:' Tốt lắm, có đầu có cuối, cũng xem như là một trang hảo hán. Ngươi thích Tử Kỳ A Quả là chuyện của ngươi, nếu ngươi sẵn sàng tiếp nhận trừng phạt, chứng tỏ bản thân ngươi biết đây là chuyện không hay ho gì."
"Nam tử đại trượng phu có quyết tâm như thế mới được, cho nên hôm nay ta đánh cho ngươi vãi phân ra."
Địch Quang Tự không bị sư phụ đe dọa mà rút lui, ngược lại còn chổng mông lên:" Đánh sớm xong sớm ạ."
Thế là Vân Sơ chiều ý hắn, Địch Quang Tự kêu như heo bị chọc tiết, người quằn quại, Ôn Hoan nhìn mà răng va vào nhau cầm cập, rõ ràng se phụ đánh mạnh hơn đánh mình nhiều.
Đánh tới cái thứ ba thì Địch Quang Tự hết làm anh hủng hảo hán nổi, ôm mông chạy quanh lều, la hét xin tha, nhưng hắn không dám chạy ra ngoài, hắn biết làm thế hậu quả vô cùng thảm khốc. Vân Sơ không buông tha, mông Địch Quang Tự cứ hở ra là bị đánh trúng, thực sự đánh đến khi hắn thực sự vãi cả phân ra quần. Cuối cùng gọi hai thân binh vào khiêng hắn đi tới chỗ quân y.
Ôn Hoan thì dán người sát mép lầu chuồn từ bao giờ, hắn sợ ở lại sư phụ ngứa tay đánh thêm một cái thôi cũng nằm sấp nửa tháng.
Cuối cùng là Lý Thừa Tu, hắn ngoan cường đứng giữa lều, vân Sơ hỏi gì đáp nấy, đánh tới năm cái mà hắn vẫn đứng thẳng được, coi như khá nhất bọn.
Đánh xong Vân Sơ vứt roi mây đi, vừa vặn Trương Đông Hải tới bẩm báo công vụ, hai người liền ngồi trong đại trướng uống ít rượu ngọt.
Chuyện cũng không có gì nhiều, chủ yếu là Lý Kính Huyền đã tới Thạch Thành, đang tiếp nhận lại quyền quản lý từ đại quân, ông ta vốn có kinh nghiệm quản lý địa phương, mọi việc rất trôi chảy. Ngoài ra Hà Cảnh Hùng thời gian qua tiếp xúc với các chiết trùng đô úy, tìm hiểu chuyện xảy ra trong quá trình hành quân tới tây nam.
Không có chuyện gì lớn, Vân Sơ chỉ gật đầu biểu thị đã biết, không hỏi gì cả.
"Toàn là thiếu niên hiếm có, sao đại soái lại mạnh tay thế?"
Công vụ nói xong Trương Đông Hải nhỏ giọng khuyên Vân Sơ, con nhà mình không nên đánh, tránh tương lai không thân.
Vân Sơ nhìn Trương Đông Hải, tới giờ Trương Đông Hải vẫn chưa cung cấp cho y tin tức liên quan tới Hà Cảnh Hùng, kẻ đó rõ ràng tới để đối phó với y, đang dần kiểm soát tây nam, không tin Trương Đông Hải lại không hiểu, hắn không nói rõ ràng tiếp nhận ý chỉ từ hoàng đế rồi. Nếu không riêng chuyện liên quan tới ba vạn lượng vàng, Trương Đông Hải phải trở mặt với Hà Cảnh Hùng mới đúng, Bách ky ti còn phải chịu người ta vu oan sao? Chỉ khi nào có hoàng đế nhúng tay thôi.
Dù sao đối tượng Trương Đông Hải trung thành là hoàng đế, Vân Sơ có thể tác động lên hắn nhưng giữ chừng mực, không có ý để hắn trở cờ đứng về phía mình, nên không làm khó hắn:" Mấy đứa bé này đi một chuyến tổn thương tâm tính, đánh một trận để tâm tư dồn nén phát tiết ra, như vậy mới hiền hòa trở lại được."
Trương Đông Hải thở dài:" Lần này đám thế tử đi đông nam, sát nghiệp hơi nặng một chút, chết nhiều người như thế, thật lãng phí."
"Bây giờ phía thành Đại Hành giá Oa nô lên rất cao, nếu thế tử bắt một ít vê mang tới bên đó thì đã được một khoản lớn rồi."
Vân Sơ cau mày:" Đổ trường của ngươi ở thành Đại Hành mà dính dáng tới buôn bán nô lệ, ta sẽ sai người đập đấy. Muốn nhân thủ thì sinh con nhiều vào, người của ta không được phép dính dáng tới buôn bán nô lệ."
Trương Đông Hải thấy vẻ mặt Vân Sơ nghiêm túc, tựa hồ không có ý cho ngoại lệ ở việc buôn bán nô lệ, đành lần nữa thở dài:" Nước Cao Xương địa thế bằng phẳng, đất đai màu mỡ, nguồn nước sung túc, khí hậu cực kỳ thích hợp trồng bông, nếu như chúng ta có thể đem vài vạn nô lệ tới đó, có thể giải phóng không ít lực lượng lao động ở Trường An."
"Mỗi điều là đường xá xa xôi, nếu ở Cao Xương có thể đem bông dệt thành sợi bông, sau đó đem về Trường An dệt thành vải thì đó là vụ mua bán tốt..."
Vân Sơ cắt lời hắn:" Ngươi là một đại thống lĩnh của Bách ky ti, sao mở mồm ra là nói chuyện làm ăn?”
Trương Đông Hải lo âu:" Bách ky ti vừa có thêm hai đại đô đốc đã thiến, loại không chịu thiến như hạ quan đã thành của hiếm rồi, đại soái nghĩ mà xem, giữa đám người không trym xuất hiện người có như hạ quan, bọn họ không hợp lại chèn ép thì còn chèn ép ai?"
"Bây giờ không tính chút chuyện làm ăn thì còn lối thoát nào khác?"
Suy nghĩ của Vân Sơ không đơn giản như Trương Đông Hải, vấn đề y nhìn ra sâu hơn. Chắc chắn sau làn sóng cắt trym của Bách ky ti chính là do ba người Lý Trị, Lý Hoằng, Vũ Mị thúc đẩy.
Xem ra chẳng bao lâu nữa Bách ky ti sẽ hoàn toàn chia cắt khỏi triều đình, thừa tướng cũng không có quyên hỏi tới nữa, cuối cùng trở thành một lực lượng vũ trang tư nhân của hoàng gia.
Trước kia thượng thư lệnh, trung thư lệnh, thị trung lệnh có thể xưng là thừa tướng, tới thời thái tông, ông cảm thấy thừa tướng quá vướng víu, vì thế xuất hiện thêm tả hữu bộc xạ cũng có thể xưng thừa tướng, sau vẫn thấy chưa đủ, đưa luôn cả lễ bộ thượng thư, bí thư giám vào hàng ngũ thừa tướng.
Đại Đường bây giờ người hay không phải người đều có thể xưng thừa tướng, đồng trung thư môn hạ tam phẩm, đồng trung thư môn hạ bình chương sự, lễ bộ thượng thư, lại bộ thượng thư, binh bộ thượng thư, ngay cả một số tên Bắc Môn học sĩ chẳng biết cái rắm chó gì cũng thành thừa tướng.
Thừa tướng càng nhiều thì quyền lực hoàng đế càng lớn.
Sau khi Thượng Quan Nghi chết, thừa tướng hoàn toàn thành đám người làm công, không còn hùng phong chủ chính triều đường nữa.
Đó là lý do triều đình giờ chẳng còn ai có thể áp chế Vân Sơ.
Trương Đông Hải hôm nay biết rõ Vân Sơ vừa đánh con xong tâm tình không tốt, vậy mà đem mấy chuyện này ra nói với y, nhờ y bình phẩm, nếu không có ý đồ thăm dò của Lý Trị trong đó thì Vân Sơ không tin.
Vân Sơ chẳng thèm để ý, y chỉ để ý tới Trường An, ngay cả việc bình định tây nam, ổn định đất Thục, cũng chính là để Sở giao dịch Thành Đô nhanh chóng lập lại, trợ lực cho Sở giao dịch Trường An.
Cảm xúc của Vân Sơ có thể lay động vào một vài thời điểm, mục tiêu của y không hề thay đổi.
Cuộc đời con người nghe có vẻ rất dài, kỳ thực cũng rất ngắn, tốt nhất đặt một mục tiêu và đẩy nó tới tận cùng trước đã, những thứ râu ria khác nếu có thể thúc đẩy mục tiêu chính thì làm nếu không thì bỏ qua thôi.