Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1593 - Q7 - Chương 119: Tới Lúc Thu Lưới Rồi. (1)

Q7 - Chương 119: Tới lúc thu lưới rồi. (1) Q7 - Chương 119: Tới lúc thu lưới rồi. (1)Q7 - Chương 119: Tới lúc thu lưới rồi. (1)

Lý Tư ngồi ở ngoài một cái lều khóc nức nở, trong lều là bốn thiếu niên nằm chổng mông, Vân Sơ đánh rất có kỹ xảo, mỗi roi đầu khiến đám thiếu niên này cảm thụ được tình yêu thấu tận tim của trưởng bối, vậy mà không bị rách da.

Quân y đang dùng ngân châm chích máu bầm, không bao lâu vứt trên mặt đất cả đống vải nhuộm đỏ, Lý Tư nhìn học đồ quân y bê số vải dính máu ra, khóc càng to hơn.

"Ăn một trận đòn ta bỗng dưng thấy trong lòng thư thái hơn nhiều." Vân Cẩn nhẹ nhõm nói:

Ôn Hoan làu bàu:" Ta chỉ thấy đau thôi."

Địch Quang Tự thi thoảng ngoái đầu nhìn mông mình:" Ta thì chẳng cảm thấy mông mình tồn tại nữa."

Nhân lúc quân y bận rộn không để ý, Ôn Hoan trộm thuốc sát trùng của hắn.

Không lâu sau trong lều toàn mùi rượu ngào ngạt, quân y nghỉ hoặc hít hít, còn lắc lắc bầu rượu, phát hiện thuốc sát trùng trong đó thiếu đi rất nhiều. Có điều ông ta cũng không nhớ rõ là khi mình tới thì cái bầu rượu này có còn đầy không, nãy giờ bận rộn làm đầu óc mơ hồ cả.

Ông ta không nhìn thấy chứ Lý Tư ở ngoài thì thấy rõ lắm, có lúc cái bầu rượu bay qua đầu ông ta, lúc thì bay sau lưng ông ta, quá đáng nhất có hai lần bay dưới đũng quần ông ta.

Đều do bốn tên thiếu niên rảnh rỗi bày trò.

Xử lý xong mông cho bốn tên thiếu niên, quân y phát hiện đám này vừa xong còn lải nhải gì đó mà giờ thì ngủ hết rồi. Vết thương lúc này cần để lộ ra ngoài không khí hong khô, nên ông ta chỉ đặt lớp sa mỏng bên trên rời đi.

Lý Tư che mắt vào lều, nàng chỉ muốn nhìn mông của Vân Cẩn thôi.

Nàng biết bốn tên khốn kiếp trong phòng đều uống say rồi, còn uống thuốc sát trùng, nhất là thuốc sát trùng trong quân có danh xưng Say ngất lừa, chỉ vài ngụm là đủ làm người ta ngất ngưởng.

Lý Tư dựa vào bên cạnh Vân Cẩn, thi thoảng vén vải sa lên nhìn cái mông thê thảm của hắn. Tới giờ nàng vẫn không hiểu, vì sao a gia lại trừng phạt nặng như thế.

Đến khi trời sáng, trống tụ tướng ở trung quân gõ uỳnh uỳnh, Lý Tư thấy mí mắt Vân Cẩn rung rung liền vội vàng nhét bông vào tai hắn, tiện thể bịt luôn tai Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu.

Trống tụ tướng chứ có phải tụ lính đâu, đám Vân Cẩn là mấy tên tiểu binh bị thương, không cần góp vui.

Cho dù đám Vân Cẩn cũng phải đi, Lý Tư vẫn cho rằng để bọn họ ngủ một giấc quan trọng hơn, nàng là công chúa, có đủ quyền quyết định việc nhỏ này. Cho dù công chúa trước mặt a gia không có giá trị, nàng còn là khuê nữ, sợ cái gì.

Vân Sơ bài binh bố trận ở trong quân trướng.

Tin tức từ Di Độ Xuyên truyền về không tốt chút nào, người Ô Man ô hợp hoàn toàn không phải là đối thủ của Thịnh La Bì, bọn họ đang tiêu hao nhanh như tuyết tan mùa xuân.

Đại quân nếu còn tiếp tục ở lại Thạch Thành thì chẳng còn náo nhiệt mà xem nữa.

Một đội quân ba nghìn người đã lập tức xuất phát men theo con đường mà đám Vân Cẩn từng đi, vượt qua núi Vô Lượng tới thẳng Di Độ Xuyên. Một khi nhận được tin đại quân lên đường thì lập tức tấn công ba trại tiên tiêu của người Bạch Man là Khuông Hà, Lưu Dương và Bội Cư.

Trương Đông Hải thấy chưa đủ yên tâm, hạ lệnh toàn bộ mật điệp Bách ky ti ẩn mình ở Thương Sơn Nhị Hải bất chấp mọi giá cũng phải cắt đứt liên hệ của ba quân trại tiền tiêu này với Thịnh La Bì.

Trong thời gian vừa qua, không ít người Ô Man có ý muốn rời khỏi thành Di Độ trốn vào rừng núi, nhưng bị ky binh Bạch Man đuổi kịp ở bình nguyên, xé nát đội ngũ, sau đó chia cách, tiêu diệt.

Mỗi ngày đều có người Ô Man bỏ chạy nhưng số người trốn được vào rừng không có mấy, bọn họ đang liều mạng trốn khỏi cái tòa thành mà trước đó bọn họ đổ máu đánh vào.

Người Ô Man lúc này là chim sợ cành cong, không còn sự hung hãn như lúc cướp bóc đốt phá trước đó nữa, dù có lẽ đại đội người Ô Man, gặp phải toán quân Bạch Man nhỏ lẻ, bọn họ chẳng có chút đấu chí nào, một lòng muốn chạy vào rừng.

Cũng nhờ sự dứt khoát đó, người Bạch Man dù có muốn giết sạch người Ô Man cũng không thể, người ta liều mạng mà chạy chứ không phải liều mạng mà đánh, thế nào cũng có người Bạch Man không chịu đổi mạng để người Ô Man chạy thoát.

Song vẫn có quá nhiều người tụ tập ở mảnh đất không quá rộng rãi, người Bạch Man kéo tới mối lúc một đông, tạo thành vòng vây tầng tầng lớp lớp chặt chẽ, người Ô Man không quyết đoán bỏ chạy thì ngày một khó có khả năng trốn thoát.

Con người khi sợ hãi cực điểm, tinh thần sụp đổ rồi thì không còn dùng lý lẽ bình thường mà suy đoán được nữa, lương thực trong thành bị ăn hết một cách nhanh chóng, bây giờ người Ô Man nhìn thấy thứ ăn được là nuốt vào bụng.

Bây giờ cả con quạ tham ăn nhất cũng chẳng dám tới thành Di Độ kiếm ăn.

Cuộc chiến cũng càng trở nên quyết liệt, tất cả đều giết tới đỏ mắt, bây giờ trong đầu óc họ ngoại trừ giết chóc ra thì chẳng còn gì khác.

Ngày bốn mươi sau khi bị bao vây, cổng thành Di Độ mở rộng, người Ô Man tràn ra như thủy triều, quyết một trận tử chiến.

Bọn họ gầy khô như củi, như ác quỷ từ địa ngục bò ra, dùng âm thanh khàn đặc cổ vũ bản thân, lấy dũng khí cuối cùng cuốn tới người Bạch Man ngoài thành.

"Người Ô Man đã là thú cùng đường, chiến sự lúc này tối đa một canh giờ sau là kết thúc."

Vân Sơ nói xong đưa kính viễn vọng gập ngọn của mình đưa cho lễ bộ thị lang Hà Cảnh Hùng.

Hà Cảnh Hùng học Vân Sơ nhắm một mắt nhìn qua kính viễn vọng, vừa nhìn một cái ông ta bỏ xuống, vừa bỏ xuống lại nóng lòng nâng lên nhìn, nhìn một lúc lại bỏ xuống, chẳng biết là đang làm cái gì. "Chúng ta đã liên tiếp phá ba doanh trại của người Bạch Man, chẳng lẽ Thịnh La Bì còn chưa biết chúng ta tới?"

Vân Sơ nhìn Trương Đông Hải, trước khi khai chiến hắn đã đảm bảo chuyện này.

"Ba đạo doanh trại gân như bị công phá một lúc, Bách ky ti nếu cả chuyện chặn đứng người Bạch Man báo tin mà cũng không làm được thì không xứng là tinh nhuệ rồi, trong vòng hai ngày du ky của Bách ky ti đã giết ba mươi đội tín sứ, không để sót một kẻ nào."

"Thịnh La Bì không biết chúng ta tới cũng chẳng có gì là lạ." Trương Đông Hải nói tới chuyện này với vẻ tự đắc:

Hà Cảnh Hùng rốt cuộc cũng chấm dứt màn quan sát chiến trường xong liền góp lời:" Đại soái, chúng ta không cần vội tiến công, đợi chúng chém giết xong rồi thì đánh một trận là được."

Đến một tên quan văn chẳng biết quái gì về chiến sự cũng dám đưa ra kiến nghị, Vân Sơ liền phất tay với Lý Nguyên Sách, Khương Hiệp, Lương Chính:" Các ngươi nghe thấy Hà thị lang nói rồi đấy, dựa theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị đi, đợi lửa bốc lên thì lần lượt tiến công, trận này không nhận tù binh."

Chỉ chốc lát sau, đại quân vô bờ vô bến sau Vân Sơ lặng lẽ di động, nhanh chóng chia tách thành đội ngũ nghìn người, men theo đồi núi hai bên, tỏa ra thành lưới đánh cá.
Bình Luận (0)
Comment