Q7 - Chương 120: Tới lúc thu lưới rồi. (2)
Q7 - Chương 120: Tới lúc thu lưới rồi. (2)Q7 - Chương 120: Tới lúc thu lưới rồi. (2)
Trên chiến trường khi người Ô Man cuối cùng bị trường thương đâm xuyên bụng, lập tức có thêm mười mấy trường thương đâm vào thi thể của người Ô Man đó. Trong tiếng hô của người Bạch Man, tên dũng sĩ Ô Man đã chiến đấu không ngừng đó bị người Bạch Man giơ lên cao, tức thì gây ra tiếng hò reo như sấm.
Người Bạch Man đi tới dưới một cái đài cao, ném mạnh thi thể xuống dưới, thi lễ với vương trên đài.
Ngồi trên vương tọa hoa lệ vô cùng, vẻ mặt Thạnh La Bì hết sức bình thản.
Bì La Các đứng bên cạnh đi tới trước mặt tộc nhân phất tay, sai người nâng vương tọa hoa lệ quay về giữa đài cao được vải xanh quây xung quanh. Đài cao không quá năm trượng, không ai phát hiện tay Thịnh La Bì buông thống, hơi lay động theo vương tọa.
Bì La Các cười rất tươi, không chỉ một lần nhìn về phía một gương mặt khác biệt trong đám đông, đó chính là Lưu Xuân Phong.
Cùng với việc vương tọa của Thịnh La Bì lui vê trong vương cung do vải xanh tạo thành, Bì La Các ngay lập tức tới chỗ Lưu Xuân Phong, nói ruột nói:" Chưa tới nửa canh giờ nữa, các tộc trưởng, động chủ phân tán ở chiến trường sẽ tới tìm phụ vương ta, lúc đó chuyện sẽ không giấu được nữa."
Lưu Xuân Phong chắp tay:" Quân đội của đại soái sắp tới rồi, đến khi đó vương tử chỉ cần bắt kẻ tội nhân của Đại Đường giao ra, ngài sẽ là Nam Chiếu vương mới."
"Hi vọng đại soái không nuết lời." Bì La Các không yên tâm cho lắm:
Lưu Xuân Phong nghiêm túc đáp:" Chẳng lẽ ngài nghĩ đại soái sẽ ở lại vùng sơn cùng thủy tận ở lại nơi này, hay quân đội Đại Đường sẽ ở lại đây an gia lập hộ? Đại soái tới đây là vì báo thù cho sáu nghìn giáp sĩ và hơn vạn rưỡi bách tính Đại Đường gặp nạn."
"Chỉ cần đại soái hoàn thành phục tiêu, ai làm Nam Chiếu vương với đại soái mà nói có khác biệt gì? Huống hồ Nam Chiếu nói cho cùng cần một vị vương chịu nghe theo Đại Đường."
"Đại soái nhà ta nói rồi, từ lần đầu gặp vương tử đã thấy ngài là một nhân tài, hi vọng ngài sau này có thể dẫn dắt bách tính Nam Chiếu sống tốt hơn, đừng gây loạn cho Đại Đường."
"Ta giết phụ vương ta." Nhìn đầu Thịnh La Bì gục xuống, tâm tình Bì La Các có phần sa sút:
"Phụ vương ngài nghe tin hơn vạn chiến sĩ Bạch Man mất mạng ở Trường Xuyên, muốn ném ngài vào tổ đỉa xử tử, ngài quên rồi sao? Do ông ta muốn giết vương tử ngài trước, lại còn dùng cách tàn nhẫn nhất, nếu không phải ta giúp ngài thì bây giờ ngài đã chết rồi."
"Nhẫn nại thêm một chút nữa thôi, đợi những tên thủ lĩnh kia tới khoe công, ngài mời chúng uống rượu, chuyện còn lại là đợi triều đình phong Nam Chiếu vương nữa thôi." Lưu Xuân Phong trấn an:
Bì La Các sờ bầu rượu bạc cực lớn dát vàng đẹp đẽ:" Sức thuốc thế nào?"
Lưu Xuân Phong mỉm cười:" Tất cả đều khuynh đảo vì Hoàng cô nương."
Bì La Các hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tư thế ngồi của Thịnh La Bì, lại chỉnh trang y phục, nói với mấy trăm tên đồng bọn tới từ động Man Long:" Chỉ cần lần này thành công, các ngươi đều sẽ là đại thủ lĩnh."
Đám người không chốn dung thân chỉ còn cách theo Bì La Các tất nhiên đốc sức vì hắn, ai nấy lớn tiếng thể hiện sự trung thành.
Lưu Xuân Phong lại nói:" Gương mặt ta quá nổi bật ở đây, tránh bị chú ý xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta đi trước, chỉ cần bên này thành công, ta lập tức phóng hỏa, đại soái sẽ tới rất nhanh."
Bì La Các thi lễ:" Được, chuyện này thành, ta nhất định cảm tạ đại soái."
Lưu Xuân Phong thi lễ, vén màn rời đi.
Sau khi rời đài cao Lưu Xuân Phong nhảy lên một con ngựa chạy luôn.
Không chạy không được, chủ thượng nói rồi, sẽ diệt sạch sinh lực của người Bạch Man ở nơi này, mặc dù Lưu Xuân Phong không hiểu chủ thượng nói sinh lực địch là cái gì, nhưng ông ta đoán là lực lượng trong độ tuổi khỏe mạnh trẻ trung của người Bạch Man.
Con người của chủ thượng làm việc gì cũng làm vô cùng triệt để, theo đuổi mục tiêu tới cùng, chỉ cần lấy việc để thế tử vào sâu trong rừng rậm tây nam là biết rồi, khi đó ông ta không kịp tới tiếp viện, chỉ e đã xảy ra sự cố.
Chủ thượng không làm chuyện nửa vời như đám thế tử, một khi đã động binh thì đảm bảo không một thứ sinh vật nào trên mảnh đất này có chuyện sống sót.
Thực ra đó không phải phong cách riêng của chủ thượng, nhìn rộng ra đám đại soái của Đại Đường có ai không thế? Một khi họ tiến công tất cả người chắn trước mặt dù không phải là địch cũng là địch.
Trước có Lý Tích, xa hơi chính là Lý Tĩnh, khi đó Đường Kiệm còn đang đi sứ ở Đột Quyết, Lý Tĩnh nhân lúc trời tuyết lớn, tập kích doanh trại của Hiệt Lợi, chỉ cần thấy thứ gì cử động là quân Đường xông tới chém.
Biết khi đó làm sao Đường Kiệm sống được không?
Ông ta đào một cái hố trong lều của mình, trốn vào đó, đóng nắp lên, bất kể ngoài kia chiến sự kịch liệt thế nào, bất kể ky binh dẫm qua trên đầu hay là lửa cháy tới nơi, ông ta ôm đầu trong đó. Tới tận khi quân Đường đại thắng bắt đầu thanh lý chiến trường ông ta mới từ trong hố chui ra, hai mươi bảy tùy tùng của ông ta chết sạch.
Từ đó Đường Kiệm thành kẻ thù cả đời của Lý Tĩnh.
Người thường xuyên thì thầm với thái tông rằng Lý Tĩnh có lòng bất thần chính là Đường Kiệm.
Lưu Xuân Phong không cho rằng mình có vận may như Đường Kiệm, có điều ông ta không chạy xa, dừng lại ở một nơi cỏ cây rậm rạp lấy ra kính viễn vọng nhìn cái đài cao kia. Nhìn thấy đám tộc trưởng, động chủ người Bạch Man dương dương đắc ý đi lên đài cao, từ đó không xuống nữa. Ông ta cẩn thận đợi thêm một lúc, không thấy có thêm ai tới mới đào đất, cắm một quả pháo hoa lớn xuống đất, châm lửa. Chỉ nghe bùm một phát, ánh lửa vọt lên trời cao, sau đó nổ bùng giữa không trung, phát ra từng đóa hoa lửa, tuy không có nhiêu màu sặc sỡ mà chỉ có một màu cam.
Pháo hoa phải đốt vào buổi tối mới đẹp, ban ngày đốt pháo hoa chỉ thấy đốm lửa lẻ tẻ nhạt màu, chẳng có gì đáng xem. Lưu Xuân Phong cũng chẳng ở lại xem, đốt pháo hoa xong là ông ta đã lên ngựa chạy một mạch rồi.