Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1595 - Q7 - Chương 121: Lưới Phủ Xung Quanh.

Q7 - Chương 121: Lưới phủ xung quanh. Q7 - Chương 121: Lưới phủ xung quanh.Q7 - Chương 121: Lưới phủ xung quanh.

Người Bạch Man không hề hay biết nguy hiểm tới gần, họ vẫn đang nhảy nhót ca hát ăn mừng thắng lợi, càng có nhiều người giơ vứt cả vũ khí đi, đốt lên những đống lửa lớn, tụ tập xung quanh cùng phát ra tiếng hú hét quái dị.

Nhưng rất nhanh những âm thanh hoan lạc đó không cách nào át được từng tràng tiếng hô chỉnh tề, làm người Bạch Man tò mò tìm kiếm nơi phát ra ôm thanh, bọn họ cực kỳ tò mò, ai có thể phát ra tiếng hò reo đều như vậy.

Đầu tiên là một đàn chim từ sau bãi cỏ xanh cao quá người bay lên, tiếp đó là từng chiếc mặt nạ dữ tợn xuất hiện, rồi sau đó là cự thuẫn hoa văn thao thiết hung tợn nhe răng, đợi đến khi họ nhìn rõ trường thương như rừng sau thuẫn lớn, tức thì ngừng huyện náo.

"Giết! Giết! Giết!"

Tiếng hô phát ra từ quân trận hòa cùng từng tiếng bước chân vang lên vô cùng có nhịp điệu, khiến những khối vuông buồn chán của quân trận thêm chút sinh động.

“Tu tu tu -"

Tù và rền vang, hai bên quân trận, mặt đất bắt đầu rung rinh hai đội ky binh màu đen tản ra, như hai cánh tay lớn.

Ky binh bắt đầu tăng tốc, mã sóc dài hạ xuống, bọn họ dùng cánh tay thân thể kẹp chặt mã sóc, chuẩn bị cho thời khắc va chạm.

Bì La Các đứng trên đài cao hét lên với đám Bạch Man đã im lặng như tờ:" Thịnh La Bì, động chủ động Thanh Xuyên, đại tế tư chết rồi, mọi người mau đầu hàng, quân Đường không giết."

Người Bạch Man dưới đài bị quân Đường đột nhiên xuất hiện mà sững sờ, nghe Bì La Các la hét như thế thì ngẩng đầu lên nhìn đài cao, không ngờ thấy từng tấm ván gỗ, trên ván gỗ treo đầy thi thể, là tộc trưởng hoặc động chủ nhà mình.

Phần đông không nghe thấy lời Bì La Các, phần đông say trong men chiến thắng, đội ngũ lộn xộn, một số hăng máu còn hô hào đồng bạn xông lên nghênh chiến. Hà Cảnh Hùng hạ cánh viễn vọng xuống, quay sang nói với Vân Sơ:" Đánh trận có vẻ cũng chẳng khó khăn gì, đám người trên đài cao kia đã hạ cờ Nam Chiếu xuống, thay bằng long kỳ Đại Đường, bọn chúng muốn hàng rồi."

Vân Sơ vẫn ngồi trên ghế xem Sơn Hải Kinh, còn đem dị thú Sơn Cao đầu lợn lòi so sánh với Hà Cảnh Hùng, bình thản đáp:" Đúng thế, đánh trận là một chuyện rất đơn giản, tìm được kẻ địch, giết đi, thế là xong."

Mới đầu có được đàn voi, Vân Sơ còn định dùng chúng vào chiến trường, chỉ là tiếp xúc lâu ngày, sinh tình cảm với những con vật thông minh này, không muốn đưa chúng vào chỗ nguy hiểm bất trắc, cũng chẳng cần thiết, vì thế lúc này đàn voi ở hậu quân an toàn, cách xa chiến trường ồn ào.

"Đúng là thế thật!" Hà Cảnh Hùng lần nữa nâng kính viễn vọng lên nhìn quân Đường thế như trẻ tre, trong tâm mắt ông ta, người Bạch Man va chạm với quân Đường là tan rã, bước tiến quân Đường từ lúc bắt đầu tựa hồ chẳng chậm lại chút nào:" Quá dễ dàng, điều này chứng tỏ những kẻ chiến tử ở Tống Giang Xuyên đúng là ngu xuẩn, mất hùng uy Đại Đường, chết không hết tội."

Vân Sơ cười:" Lần sau có chiến loạn, bản soái sẽ là người đầu tiên dâng tấu, mời Hà thị lang cầm quân ra trận."

Hà Cảnh Hùng không ngu ngốc tới thế:" Hạ quan không tinh thông binh sự, cho nên dù nói ra lời ngốc nghếch cũng chẳng mất mặt, không hiểu lại vờ hiểu, dẫn đại quân lên chiến trường, binh bại thân vong mới là mất mặt."

"Cái khác hạ quan không biết, đại soái lần này bình định tây nam, tổn thất đúng là rất ít, nhưng người Trường An vì một trận chiến tây nam mà đầu tư đoán chừng trên trăm vạn."

"Đại soái không phải người tham tiền, không phải người tiêu pha vô độ, vậy số tiền đó đi đâu? Còn chẳng phải dùng vào chiến sự tây nam?"

"Hạ quan trên đường tới Thạch Thành, nhìn những thôn trại như thế ngoại đào viên, thậm chí còn sinh lòng muốn dưỡng lão ở đây, xem ra đại soái đã bỏ hết tiền vào dân sinh." "Cho nên hạ quan nghĩ, quân hầu bỏ ra chăn, vải, nồi sắt, những thứ giá trị chẳng là bao ở Trường An, đổi lại được cả thị trường tây nam to lớn, chỉ trăm vạn thôi, Trường An sẽ nhanh chóng kiếm lại số tiền này."

Nghe Hà Cảnh Hùng nói vậy, Vân Sơ không so sánh hắn ta với dị thụ Sơn Cao trong Sơn Hải Kinh nữa, dù sao loại dị thú ăn thịt người ấy không hiểu thế nào là gây dựng thị trường.

Hà Cảnh Hùng thấy Vân Sơ rốt cuộc chịu bỏ cuốn sách xuống nhìn mình, hắn cười đắc ý trong lòng, vừa nói vừa chú ý sắc mặt Vân Sơ:" Đại soái mang thứ hàng rẻ tiền số lượng lớn tới Trường An, làm sống lại rất nhiều xưởng nhỏ ít vốn."

"Vì đơn đặt hàng lớn, không phải những xưởng nhỏ này có thể tiếp nhận, cho nên bọn họ phải hợp tung liên hoành, kết hợp thành một hiệu buôn ít nhất có quy mô ngang với thị trường, mới có thể tiếp nhận được đơn đặt hàng lớn của đại soái."

"Xưởng nhỏ biến thành xưởng lớn, tuyệt kỹ độc môn của một xưởng thành tuyệt kỹ chung của mọi người, xưởng lớn gom được nhiều tuyệt kỹ, bọn họ sẽ có đủ trình độ phát triển xưởng lên cao."

"Cứ như vậy nơi khác sao có thể đọ được với Trường An, Trường An sẽ lũng đoạn bách nghiệp của Đại Đường."

"Nghĩ tới đây hạ quan không khỏi suy tưởng nhiều một chút, thế rồi lại nghĩ tới quốc sách thân mạnh cành yếu mà Đại Đường luôn chấp hành. Trước kia quốc sách này thiên hướng quân sự, thế nhưng quân sự cường đại cũng chỉ là tùy vào từng thời, không đội quân nào mãi mãi cường đại.

"Chỉ có kinh tế là khác, kinh tế cường đại là sản vật sinh ra từ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.”

Còn một điều nữa Hà Cảnh Hùng chưa nói ra, nếu như kinh tế Trường An cường đại tới một mức độ nhất định, há chẳng phải cả thiên hạ đều phải nhìn sắc mặt Trường An làm việc không, hay nói rõ hơn nhìn mặt Vân Sơ mà sống không?

Mấy năm trước còn có người nhăm nhe Trường An, ý đồ đẩy Vân Sơ ra khỏi nơi đó, nhưng bây giờ trong triều không ai dám nói tới chuyện ngu xuẩn đó nữa. Trong mắt không ít người Trường An là của Vân Sơ, song nhiều người mới chỉ nhìn thấy hưng thịnh ở đó, Hà Cảnh Hùng nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Sắc mặt Vân Sơ vẫn bình thường, giọng hơi lạnh:" Nghĩ cũng hay, nhưng lần sau đừng nghĩ linh tinh như thế."

Hà Cảnh Hùng buông tiếng thở dài:" Tới tây nam tận mắt chứng kiến kiệt tác của đại soái, người ta khó mà không nghĩ nhiều. Hạ quan trước khi tới đây, tìm bách ky tỉ lấy toàn bộ quyển tông ghi chép chuyện đại soái làm từ sau khi vào tây nam."

"Hạ quan nghiên cứu toàn bộ quyển tông, từ trong đó mò ra manh mối rõ ràng, từ đó mới phát hiện, ngoài đại soái ra, không ai bình định được tây nam.”

Vân Sơ quay sang Trương Đông Hải, y đã biết trước mấy kẻ này câu kết với nhau mà, người ta đã giăng lưới xung quanh y rồi, không khó đoán chuyện gì sắp tới, đó là tước đoạt binh quyền của y:" Thu hồi quyển tông lại."

Trương Đông Hải "vâng" một tiếng rồi trừng mắt với Hà Cảnh Hùng.
Bình Luận (0)
Comment