Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1596 - Q7 - Chương 122: Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô.

Q7 - Chương 122: Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Q7 - Chương 122: Nhất tướng công thành vạn cốt khô.Q7 - Chương 122: Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Hà Cảnh Hùng nhìn cảnh chém giết đằng xa, người Bạch Man nỗ lực phản kháng, nhưng bọn họ vừa trải qua một cuộc chiến dài ngày, sức lực kiệt quệ, đối diện với quân Đường kỳ luật sắt thép, sinh lực tràn trề, nỗ lực thế nào cũng vô nghĩa:" Nếu hạ quan là man tù, lúc này ắt kỳ xuống đầu hàng, như thế tộc nhân còn sống thêm một ít."

Trên đài cao Bì La Các đang ra sức vẫy cờ trắng, nhưng chiến trường càng lúc càng thảm liệt, không ai cho bọn chúng cơ hội đầu hàng.

Đột nhiên Hà Cảnh Hùng như nghĩ tới cái gì, nhìn Vân Sơ thốt lên:" Nếu hạ quan đoán không sai thì đại soái không định sau này mới thu hồi đầu tư ở tây nam, mà là muốn thu hồi ngay bây giờ."

"Cũng phải, cũng phải, thiên binh lặn lội vạn dặm xa xôi, sao có thể tay không trở về chứ? Chậc chậc, lần này không biết bao nhiêu mạng người sẽ nằm xuống đây."

Vân Sơ nghe hắn ta tự lải nhải nãy giờ hơi bực mình, đọc một bài thơ:" Chốn đầm lầy chìm trong chiến loạn, dân đen khó sống nổi trên đời, chớ đem phong hầu ra nói chuyện, một tướng công thành vạn nắm xương."

Hà Cảnh Hùng quả nhiên câm lặng, mãi sau mới thốt lên lời:" Chớ đem phong hầu ra nói chuyện, một tướng công thành vạn nắm xương, không thể đúng hơn nữa rồi."

Trong cái thời đại mà máy bắn đá không thể bắn ra tảng đá lớn như mưa, thuẫn giáp binh của Đại Đường dù gặp phải ky binh trọng giáp cũng có sức đấu một trận.

Thêm vào sự hỗ trợ của trịch đạn binh phía sau, quân địch không cách nào kết thành quân trận vững chắc để đối phó.

Ky binh Đại Đường trang bị nỏ tay cỡ nhỏ, chưa va chạm với ky binh người Bạch Man thì địch đã ngã ngựa quá nửa. Huống hồ ky binh phương nam, lại còn là trong rừng rậm, thường ngày chỉ dùng thồ hàng, cơ bản so với ky binh phương bắc chẳng khác nào là người mới tập cưỡi ngựa.

Nhiệm vụ của ky binh Đại Đường vô cùng rõ ràng, đó là không cho người Bạch Man ở nơi này thoát đi, giống trước đó ky binh Bạch Man phụ trách giết người Ô Man muốn trốn vào rừng vậy.

Bì La Các đã chạy vào thành Di Độ, hắn tuyệt vọng vẫy cờ trắng trên tường thành, đó là điều giao hẹn trước, chỉ cần hắn vẫy cờ trắng, quân Đường sẽ ngừng tấn công.

Có người đầu tiên vào thành tất nhiên khiến nhiều người chạy vào thành, song vẫn có một số ít tỉnh táo biết vào thành lúc này là chết đã lặng lẽ rời đi.

Người vào thành càng nhiều thì ky binh quân Đường càng có thêm không gian hoạt động, bọn họ tung hoành không biết mệt mỏi trên chiến trường dài hơn mười dặm, ngăn cản người Bạch Man rút lui có trận tự về Thương Sơn Nhị Hải.

Nhìn người Bạch Man trên chiến trường đã thưa hẳn, Vân Sơ ra hiệu cho Trương Đông Hải, Trương Đông Hải lập tức dẫn một đội binh mã rời chiến trường.

Hà Cảnh Hùng đoán ra ngay mục đích của đội nhân mã này không phải tác chiến, cảm thán:" Không biết Nam Chiếu mấy trăm năm được bao nhiêu đây?"

Vân Sơ chẳng giấu diếm:" Khi đại quân đóng ở Thương Sơn Nhị Hải là ngươi sẽ thấy."

Hà Cảnh Hùng chắp tay:" Hạ quan cũng muốn tới xem kho của Nam Chiếu."

Vân Sơ phất tay với Ân Nhị Hổ:" Đưa Hà thị lang tới Thương Sơn."

Hà Cảnh Hùng xua tay ngay:" Hạ quan chỉ nói vậy thôi."

Vân Sơ cười nhạt:" Nếu ngươi thay đổi ý kiến cứ nói, bản soái đưa ngươi đi bất kỳ lúc nào."

Chiến sự vẫn chưa kết thúc, nhưng Vân Sơ đã chẳng còn hứng thú quan sát kết quả nữa rồi, y tiếp tục cầm Sơn Hải Kinh lên xem.

Đây là cuốn sách rất thú vị, là sự suy đoán của cổ nhân về thế giới, trong đó có một số giống đôi phần với thế giới thật.

Các loại thần thú dị thú trong sách có hai loại, một loại là người ăn vào có lợi ích, loại còn lại là ăn thịt người sẽ có lợi cho dị thú.

Từ điểm này có thể thấy người Trung Quốc nhìn thấy sinh vật thì ý nghĩ đầu tiên là ... Con này có ăn được không? Suy nghĩ này không phải đời sau mới có, mà từ thời cổ đại đã tồn tại.

Con người sống trên đời này không dễ dàng, thánh nhân đặt y phục ở vị trí đầu tiên là không đúng. Tất nhiên cũng có thể hiểu, vì theo thánh nhân, biết xấu hổ mới là con người. Nhưng mà điều này rõ ràng là sai, con người vì miếng ăn, không mặc y phục cũng chẳng sao.

Theo cùng thời đại phát triển con người đặt ra tiêu chuẩn khác nhau, ví như sau này họ đặt tự do lên hàng đầu...

Khi Vân Sơ còn đang suy nghĩ miên man thì tình thế chiến trường đã rất rõ ràng, tuy Lý Nguyên Sách trong lúc tiến công để xảy ra chút vấn đề, nhưng nhờ chiết trùng giáo úy phía dưới tác chiến đắc lực đã vãn hội thế cục. Quân Bạch Man số nào chạy được đã chạy, số nào rút được đã rút, số còn lại chui hết vào thành.

Bây giờ ngoài thành là quân Đường, bọn họ không chỉ vây thành mà còn dùng đủ thứ chướng ngại vật lấp cổng thành.

Từ xưa tới nay chỉ có quân thủ thành bịt cổng thành chứ chưa từng thấy bên công thành đi chặn cổng thành.

Hà Cảnh Hùng muốn hỏi Vân Sơ, nhưng Vân Sơ đã thu sách lại, lệnh người chuẩn bị về đại doanh ở Di Độ Xuyên.

"Mười ngày sau chúng ta tới Thương Sơn Nhị Hải xem phong cảnh tuyệt mỹ ở đó."

Câu nói này làm tim Hà Cảnh Hùng tim đập dữ dội, cả lời muốn nói cũng nuốt ngược lại.

Cảm giác này rất kỳ quái, cứ như trên trời có đám mây đen, đám mây đó không chỉ sấm chớp đì đùng còn đổ mưa, nhưng đám mây đó chỉ bay theo đổ mưa xuống đầu ông ta.

"Đúng là một tướng công thành vạn nắm xương khô."

Khi đi qua một khu rừng thông, Hà Cảnh Hùng không nhịn được hét vào rừng, rừng thông không đáp lại ông ta, chỉ có tiếng rì rào muôn đời không đội.

Đại Doanh ở Di Độ Xuyên cách thành Di Độ chưa tới ba mươi dặm, khác với bên kia khói lửa mịt mù, bên này là cảnh tượng yên bình tĩnh lặng.

Vân Sơ cưỡi voi lớn tới bên thác nước, mặc mỗi cái quần cộc nhảy xuống, đi tới dưới thác, để dòng nước mãnh liệt tắm rửa thân thể. Hà Cảnh Hùng thì thành thật nằm trong ao nước cạn, ngửa đầu nhìn mây trắng tới thất thần.

Lát sau Vân Sơ rời thác nước, ngâm mình trong ao, ao này có rất nhiều con cá nhỏ, màu sắc gần như trong suốt, chúng bơi qua bơi lại vèo vèo.

Sau một hồi số cá này nhắm vào chân người ta, thế là chẳng mấy chốc vô số con cá vô tri dùng miệng rỉa ngón chân hai người.

Xung quanh bọn họ không có một ai, những thị tòng đi theo đều bị Hà Cảnh Hùng đuổi đi rồi. Ân Nhị Hổ cũng dẫn thân binh của Vân Sơ lùi ra xa cảnh giới.
Bình Luận (0)
Comment