Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1597 - Q7 - Chương 123: Chỉ Đơn Giản Là Dìm Chết Một Con Chuột. (1)

Q7 - Chương 123: Chỉ đơn giản là dìm chết một con chuột. (1) Q7 - Chương 123: Chỉ đơn giản là dìm chết một con chuột. (1)Q7 - Chương 123: Chỉ đơn giản là dìm chết một con chuột. (1)

"May mà những con cá này không có răng, nếu không chắc là đại soái không thoải mái được thế này đâu nhỉ?" Hà Cảnh Hùng ý đồ dùng cá để dẫn dắt câu chuyện:

Vân Sơ biết đã tới lúc hai bên xòe bài, ngửa đầu ra sau, hưởng thụ cảm giác cảm giác tê tê từ bàn chân, bên cạnh thác nước ào ào chẳng sợ có người nghe lén, nói thẳng:" Cá mọc răng mà ngươi đang nói là ai, hoàng hậu hay thái tử?"

Hà Cảnh Hùng quay hẳn người sang:" Đại Đường ta tới nay đã truyền qua ba đời, ba đời đều là bậc hùng chủ, nay thái tử lại do một tay đại soái bồi dưỡng ra. Nếu thái tử tiếp nhận vị trí chí tôn, sẽ là đời hùng chủ thứ tư, thái tử nhìn tựa đối xử với người khác rất ôn hòa, nhưng không khó nhìn ra, thái tử là người tham vọng lớn, biết ẩn nhẫn, không đơn giản như thế."

"Hùng chủ, hùng chủ, có hùng chủ thì thân tử sẽ bị giá ngự như trâu ngựa, trở thành lợn dê mặc giết mổ. Đại soái muốn độc chiếm Trường An cũng không dễ dàng."

Vân Sơ mặt không đổi sắc:" Cũng có lý, vậy nói xem nhân tuyển trong lòng Hà thị lang là ai?”

"Bọn ta cho rằng quân chủ tốt nhất là ung vương Hiền, có lẽ trước kia Ung vương còn có chút tính khí thư sinh nhưng bây giờ đã có thay đổi rất lớn. Ung vương lại là người hiền hòa, thích thi thư, nếu đăng cơ ắt chấn chỉnh lại tướng quyền, với tài đại soái, ắt là nhân tuyển số một làm tể tướng."

"Ta thì đương nhiên đủ tư cách làm tể tướng, nhưng các ngươi đẩy Ung vương Hiền ra làm lá chắn thì quá vô sỉ. Nói đi, người các ngươi thực sự coi trọng là ai? Hoàng tử Hiển hay hoàng tử Đán."

Chuyện này cũng dễ đoán thôi, chỉ cần người chú ý một chút không khó nhận ra, Lý Hiền không được lòng hoàng hậu, hắn mà tranh hoàng vị ắt bị đả kích từ cả hoàng hậu lẫn thái tử, chết là cái chắc rồi.

Hà Cảnh Hùng thấy Vân Sơ có thể thản nhiên bàn loại chuyện này cho thấy địa vị thái tử trong lòng y không phải không thể thay đổi, huống hồ thời gian qua thăm dò đã nhận ra, Vân Sơ có mưu đồ lớn ở Trường An, như vậy chẳng muốn một hùng chủ như thái tử kế vị, chuyện này có thể thành:" Hoàng tử Hiển."

Vân Sơ gật gù:" Hợp lý, hoàng tử Hiển tính tình nhu nhược, có hoàng đế như thế ở trên, thế gia chúng ta mới sống yên lành. Kiến nghị này tốt đấy, có điều Hà Cảnh Hùng, ngươi có nghĩ tới, hoàng đế nhu nhược thì bách tính thế nào không?"

"Ha ha ha, xưa nay chuyện triều đình, chuyện hoàng quyên thì có liên quan gì tới bách tính cơ chứ?”

"Xem ra lần này ngươi tới tây nam mang theo quyết tâm liều chết để du thuyết ta rồi."

Hoàng Cảnh Hùng ưỡn ngực nói:" Người muốn du thuyết đại soái nhiều lắm, nhưng chỉ có mỗ gia có gan tới đây thôi."

Vân Sơ chỉ bản thân:" Các ngươi không sợ mỗ có ý đồ với hoàng vị à?"

Hà Cảnh Hùng chấp tay:" Hạ quan tin đại soái không có hứng thú với hoàng quyền, đó là kết luận sau khi thấy điều đại soái làm, vì đại soái bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt rồi, nếu không đã chẳng nói ra những lời này. Đồng thời cũng vì điều đại soái làm mà nhìn ra, ngài cũng thấy hoàng quyền phải bị kiềm chế, phải bị tước bớt, nếu không chúng ta mãi mãi không có ngày yên thân:

"Ngươi có cặp mắt rất tinh thường, bản soái thừa nhận điều đó." Vân Sơ mỉm cười nhìn Hà Cảnh Hùng, nụ cười làm người ta có cảm giác ớn lạnh:" Nhưng ta không chắc ngươi có nhân phẩm."

"Nhân phẩm? Nhân phẩm là gì?" Hà Cảnh Hùng cau mày:

"Các ngươi nói đúng, thái tử do một tay ta dạy ra, vì thế ít nhất ta có thể dám chắc nhân phẩm của thái tử, hắn dứt khoát không làm ra chuyện tàn hại bách tính. Bách tính dưới sự trị vì của hắn ít nhất có được luật pháp công bằng cơ bản, thuế má công bằng cơ bản, đảm bảo an toàn cơ bản, và có cái ăn ở cơ bản."

"Còn các ngươi, ta chẳng những không xác định được nhân phẩm của các ngươi, thậm chí ta hoài nghi nhân phẩm của các ngươi, một khi làm suy yếu hoàng đế, các ngươi ăn thịt bách tính không có sức kháng cự để vỗ béo bản thân." "Bản soái là mãnh hổ trong núi, con mồi của bản soái là sài lang, nay ngươi mời ta cùng ăn thịt bách tính yếu ớt như cừu dê, bản soái không thèm cùng hàng ngũ với các ngươi.

Vân Sơ nói xong một tay tóm đầu Hà Cảnh Hùng ấn xuống nước.

Hà Cảnh Hùng hoàn toàn bị bất ngờ, không có chút đề phòng nào, thân thể dưới nước quấy đạp dữ dội, đàn cá chạy mất, hắn giãy giụa mạnh tới mức cát dưới ao cũng bị xới tung, làm đàm nước trong vắt đục ngầu.

Vân Sơ tăng thêm sức ấn xuống, mặt Hà Cảnh Hùng lún vào cát, hắn vùng vẫy càng mạnh hơn, hai tay vươn ra cào vào cánh tay cứng như thép của Vân Sơ.

Mới đầu khi Hà Cảnh Hùng tới, Vân Sơ còn nghĩ hắn là người của hoàng đế, tới đây với mục đích là để giám sát vị hành quân đại tổng quản mình, đồng thời tước đoạt quyền lực của mình.

Thế nhưng về sau rõ ràng không phải, bằng vào việc hắn nuốt hai vạn lượng vàng có thể thấy không phải phong cách hoàng đế. Lý Trị lười chẳng muốn dính tới chuyện gì, sẽ không làm chuyện khiêu khích y như vậy.

Nếu nói tên này là người của hoàng hậu tới thuyết phục y thì cũng không phải, trước kia hoàng hậu còn chẳng khiến y quy phục, bây giờ quyền thế của y còn tăng gấp bội, hoàng hậu chẳng làm chuyện ngu xuẩn ấy.

Y đã có một khoảnh khắc nghi ngờ Lý Hoằng, xong nhanh chóng loại bỏ khi nghe đề nghị của hắn, một tên triều thần đơn thuần xuất phát từ thế gia truyền thống mà thôi.

Chính là loại mà thích đưa hoàng đế còn nhỏ lên ngôi.

Loại người này đáng hận nhất, chúng chỉ cần hoàng đế có thể khống chế được để mặc sức xà xẻo bách tính.

Hà Cảnh Hùng giãy giụa mỗi lúc một yếu, khi tay hắn buông thõng thì Vân Sơ kéo lên, đem hắn đặt ngược người trên tảng đá để ngược chảy ra.

Hắn đã uống rất nhiều nước, cát, thậm chí còn có cả những con cá nhỏ từ miệng từ mũi hắn chảy ra, mấy con cá này vậy mà sức sống rất mạnh, vẫy đuôi vài cái quay trở lại nước.

Vân Sơ chẳng bận tâm tới hắn sống chết thế nào, vẫn hưởng thụ cảm giác mát lạnh từ thác nước trên cao đưa xuống.

Ao nước đục nhanh chóng trong lành trở lại, nhưng thiên hạ ngoài kia không đơn giản như thế.

Quan trường xưa nay đều ghê tởm, lúc mới bước chân vào quan trường, y cũng chẳng ngây thơ mà nghĩ làm quan hoàn toàn vì dân vì nước, ít nhất bản thân y chẳng tin. Nhưng y cho rằng cho dù là tên quan tham lam nhất thì cũng mong quốc gia mãi mãi phồn vinh hưng thịnh, có thế bọn họ mới có thể sống sung sướng.

Thực ra không phải như vậy.

Bọn chúng giống con chuột sống trên con thuyền gỗ, chúng chẳng bận tâm tới con thuyền có phải đang đi trên muôn trùng sóng gió không, chúng chỉ ra sức khoét cho rộng cái hang của mình, cho dù con thuyền đã thủng lỗ chỗ, chúng chẳng ngừng.

Có điều Vân Sơ chẳng hiểu nổi hành vi ích ky tới cực đoan, bất chấp lợi ích trước mắt đó thành lập trên cơ sở nào.

Trước kia cảm quan của Vân Sơ với Hoàng Sào rất tệ, cho rằng chúng là những kẻ kéo sập Đại Đường.

Song sở dĩ Hoàng Sào xuất hiện là vì những kẻ như Hà Cảnh Hùng, là báo ứng của đám chuột khốn kiếp đục khoét thuyền.

Sự ngu xuẩn của những con chuột này làm Vân Sơ hận không thể tự tay bóp chết từng kẻ một, chúng là những kẻ ghê tởm hơn cả những tên tội phạm phóng lửa đốt nhà.

Càng nghĩ càng giận, Vân Sơ đập nước bắn tung tóe, ngửa cổ hát:"... Nhà nhà máu chảy như suối phun, nơi nơi tiếng oan khuất vang động trời đất. Kỹ nữ, ca nhi lặng lẽ quyên sinh, bé trai bé gái bị bỏ rơi mặc sống chết..."

"... Láng giềng phía Tây có cô gái đẹp như tiên, sóng mắt liếc ngang như nước mùa thu long lanh. Trang điểm xong ngắm nhìn trong gương, tuổi nhỏ không biết sự việc xảy ra ngoài cửa. Một tên lính nhảy lên bậc thêm nhà nàng, kéo nửa vai áo nàng ra muốn làm nhục. Nàng dằng co níu kéo áo không chịu ra khỏi nhà, thế là má phấn môi hồng chịu chết dưới lưỡi đao ..."

"Láng giêềng hướng Nam có cô gái không nhớ họ tên. Ngày hôm qua người mai mối mới nạp sính lễ. Trên thêm lưu ly không nghe tiếng bước đi, trong rèm phỉ thúy chỉ thấy bóng dáng. Chợt thấy ngoài sân nhà có tiếng khua đao kiếm. Trong chớp mắt đầu đã la khỏi thân mình. Ngó lên trời che mặt kêu khóc một tiếng, tỷ tỷ muội muội nàng đều cùng trốn xuống giếng."

"Trong nhà bếp của Thượng Nhượng, thuộc hạ Hoàng Sào, chỉ có vỏ cây để ăn. Trên bàn ăn của Hoàng Sào là thịt người cắt ra."

" Kho chứa bảo vật gấm vóc trong hoàng cung bị đốt thành đống tro tàn, các con đường trong đế đô đầy những hài cốt của công khanh quý tộc."
Bình Luận (0)
Comment