Q7 - Chương 124: Chỉ đơn giản là dìm chết một con chuột. (2)
Q7 - Chương 124: Chỉ đơn giản là dìm chết một con chuột. (2)Q7 - Chương 124: Chỉ đơn giản là dìm chết một con chuột. (2)
Vân Sơ không đọc hết được Tần Phụ Ngâm của Vi Trang, không phải vì trí nhớ của y không tốt, mà thân là người Tần, mấy lần y muốn đọc lại bỏ xuống, vì căm hận ngập trong lòng không kiêm chế được.
Nghĩ tới đó thấy Hà Cảnh Hùng đã tỉnh lại, Vân Sơ tóm đầu hắn dìm vào nước.
"Vân Sơ ngươi muốn làm phản sao, ta là ... Ục ục ục ...' Tiếng hét của Hà Cảnh Hùng đứt đoạn trong nước:
Suốt cả buổi chiều Vân Sơ chỉ làm đúng một việc, đó là không ngừng dìm Hà Cảnh Hùng xuống nước, đợi hắn uống no nước rồi mới kéo ra, cho nước chảy hết lại dìm.
Khi mặt trời sắp lặn, Hà Cảnh Hùng không còn cảm giác gì khi Vân Sơ bước tới nữa, lòng chỉ mong được chết cho nhanh. Đáng tiếc Vân Sơ chẳng bận tâm hắn muốn cái gì, lần nữa ấn hắn xuống nước, lần này Hà Cảnh Hùng chẳng uống được là bao, mặt nước phẳng lặng đã nổi bong bóng.
Vân Sơ tay chộp cổ Hà Cảnh Hùng, tới lúc không bắt được mạch của hắn nữa mới kéo lên bờ, thuận tay ném cho Ân Nhị Hổ:" Hà thị lang đuối nước, mau mau tìm quân y chữa trị, đừng để hắn chết."
Ân Nhị Hổ nhìn chủ thượng dày vò tên thị lang này cả ngày, cứ nghĩ hắn chết chắc, giờ nghe vậy vội vàng vác Hà chạy đi tìm quân y.
Phía thành Di Độ, ánh lửa ngập trời.
Xoay lưng về phía ánh lửa, mặt Vân Sơ mặt đen xì, người khác không nhìn rõ sắc mặt đại soái, nhưng cảm giác được đại soái lúc này tựa như con hổ muốn ăn thịt người.
"Khởi bẩm đại soái, Tường Vân Xuyên đã được thanh trừ.
"Khởi bẩm đại soái, động Ngụy Sơn đã bị phá, đang thanh trừ ..."
"Khởi bẩm đại soái, tiên phong của phó soái đã tới Nhị Hải ..."
Vân Sơ mỗi lần nghe thám mã bẩm báo là lại cầm bút gạch đi một hàng chữ, tựa như phán quan dưới địa ngục.
Thành Di Độ bị thiêu cháy, Tường Vân Xuyên nơi người Bạch Man tụ cư đông đúc bị đạp bằng, Thương Sơn, quê của Thịnh La Bị càng là trọng điểm được chiếu cố ...
"Khởi bẩm đại soái, lại bộ thị lang Hà Cảnh Hùng đuối nước, đang được cứu chữa." Ân Nhị Hổ vội vàng tới bẩm báo:
Lý Nguyên Sách hỏi gấp:" Vì sao lại đuối nước?"
"Hà thị lang không chịu được thảm cảnh của chiến trường nên tới ao nước bên cạnh đại doanh tắm."
Vân Sơ mặt lạnh tanh hỏi:" Thị tòng của Hà thị lang đâu?"
"Khi đó Hà thị lang đuổi thị tòng lui ra."
"Lơ là chức vụ, chém."
Ân Nhị Hổ ôm quyền vâng một tiếng rồi lại vội vàng mà đi.
Lý Nguyên Sách vẫn thấy khó tin:" Đuối nước ư?"
Vân Sơ hời hợt nói:" Hai quân giao chiến, Hạ thị lang đi tắm rửa, nhã hứng không tệ.
Thân là trưởng sử hành quân, nay giám quân sứ của triều đình lại bị đuối nước, Lý Nguyên Sách có liên quan lớn, nên vội vàng rời đại doanh trung quân.
Đợi tới khi hắn đến chỗ doanh thương binh, vừa gặp một quân y, chẳng biết có phải người cứu chữ cho Hà Cảnh Hùng không đã hỏi:" Hà thị lang sao rồi?"
Quân y đó thở dài:" Người thì cứu được về rồi, nhưng biến thành kẻ ngốc."
Lý Nguyên Sách ngớ người:" Bị ngã xuống nước rồi biến thành kẻ ngốc à?”"
"Vâng, hạ quan không rõ vì sao, nhưng bây giờ ông ấy chỉ biết nói một câu hổ muốn giết mình."
Đi vào lầu bố trí Lý Nguyên Sách, Hà Cảnh Hùng nằm trên giường, dùng chăn quấn chặt người, run bần bật.
"Hà huynh làm sao lại đuối nước?" Hà Cảnh Hùng tựa hồ bị sợ tới cực điểm, vừa nghe thấy tiếng người là ngã lăn xuống giường, chui vào gầm giường la hét:" Hổ muốn ăn thịt ta, hổ muốn ăn thịt ta."
Lý Nguyên Sách kéo hắn ra đặt lên giường, không tin chuyện đuối nước gì đó, đặt tay lên vai Hà Cảnh Hùng nghiêm túc hỏi:" Ai muốn giết thị lang ngài?"
Hà Cảnh Hùng mắt đờ đẫn, ngây ra một lúc rồi kéo chăn chùm lên người:" Hổ đừng ăn ta..."
Thấy không thể có được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Hà Cảnh Hùng, Lý Nguyên Sách tới doanh của hắn, không ngờ vừa bước vào thì thấy Ân Nhị Hổ đang chùi máu trên một thi thể, giọng run lên:" Ngươi giết hết rồi à?2"
Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Mỗ chỉ giết thị tòng của Hà thị lang, người khác không liên quan."
Lý Nguyên Sách không yên tâm, đợi tới khi thấy đám quan viên Hà Cảnh Hùng dẫn theo đều khỏe mạnh mới thở phào, chỉ cần Vân Sơ không giết hết quan viên giám sát, bên này còn có cách ăn nói với triều đình.
Quan viên Hà Cảnh Hùng ai nấy đều có vẻ tức giận, nhưng hình như không phải hận Vân Sơ.
Một quan viên trung niên bước lên chất vấn:" Dám hỏi Lý trưởng sử, Hà thị lang đúng là thích tắm, điều này ai cũng biết, nhưng vì sao giữa lúc hai quân giao chiến lại còn muốn tắm rửa?"
Lý Nguyên Sách hỏi lại:" Ngươi nói là Hà thị lang từ chiến trường về liền tắm rửa?"
Một quan viên trẻ giọng lạnh lùng:" Chắc không chịu nổi chiến trường thảm liệt nên dẫn bọn ta về. Ta còn muốn xem nam nhỉ Đại Đường ta anh dũng giết địch thế nào đây, dù không giúp được gì thì cũng ở hậu phương lược trận chứ?”
"Ngươi nói cái gì, ý ngươi Hà thị lang gặp chuyện là đáng đời à?"
"Đừng ngậm máu phun người, ta chỉ lấy việc luận việc thôi. Ai chẳng biết đây là chốn rừng thiêng nước độc, ông ấy đi tắm xảy ra sự cố thôi."
Lý Nguyên Sách nghe đán người này cãi nhau hoang mang, chẳng lẽ Hà Cảnh Hùng vì đi tắm xảy ra chuyện thật.
Vân Sơ vốn chẳng có ý giết Hà Cảnh Hùng, y tự cho rằng trong cuộc chiến này y chẳng làm gì khuất tất cho người ta nắm thóp, thêm vào con người Hà Cảnh Hùng cũng biết ăn ở, thời gian ở tây nam không làm gì nhắm vào y.
Hai người rời chiến trường về, Hà Cảnh Hùng mời Vân Sơ đi tắm, còn đuổi tòng nhân đi, nói có chuyện cơ mật muốn bàn.
Vân Sơ lúc ấy nghĩ, còn chuyện rắm chó gì vào đây được, giám quân sứ đòi tiền đại tướng hành quân, trong quân ngũ có thể nói là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Như thế giám quân sứ quay về sẽ bị báo chuyện tốt, không báo chuyện xấu, ban thưởng sẽ cao hơn.
Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Ai mà ngờ tên khốn đó không vòi tiền mà nói những lời khiến Vân Sơ buồn nôn, nổi giận lên dìm hắn cả buổi chiều, khiến hắn tổn thương thần kinh.
Nếu con chuột này thích gặm thuyền, Vân Sơ thấy cho chết đuối là hợp với thân phận hắn nhất, sau lại thấy để hắn chết thì dễ dàng quá, để hắn sống về nói với những con chuột khác.
Khi trấn nước Hà Cảnh Hùng, Vân Sơ rất cẩn thận, rất khoa học, ước chừng khả năng nhịn thở của hắn, một lần chưa chắc đã chuẩn, nhưng thử vài lần là biết ngay. Đợi khi biết rồi cứ bấm giờ mà dìm thôi.
Không ngờ làm hắn sợ hãi quá độ mà điên rồi.
Cũng tốt, trên đời bớt đi được một con chuột thích gặm thuyền, Vân Sơ thấy mình đã làm một chuyện tốt.
Vân Sơ là người rất tiến bộ, y không phải là quan viên chính trực cổ hủ tới mức không chấp nhận được bất kỳ tham quan ô lại nào tồn tại. Y biết, chỉ cần là con người chưa phát triển tới mức không cần thân thể, chỉ cần não bộ thì tham quan ô lại còn tôn tại.
À có lẽ Vân Sơ hơi lạc quan rồi, cho dù biến thành não máy tính, có lẽ vẫn tồn tại vài điểm G. Cho nên khi Vân Sơ nhìn thấy Hà Cảnh Hùng lải nhãi "hổ muốn giết ta", ánh mắt căm ghét không cách nào che giấu được.