Q7 - Chương 125: Muốn đứng về phía ai.
Q7 - Chương 125: Muốn đứng về phía ai.Q7 - Chương 125: Muốn đứng về phía ai.
Khương Hiệp từ Tường Vân Xuyên về, biết tin Hà Cảnh Hùng biến thành kẻ ngốc chấn kinh vô cùng, đây là quan lớn triều đình, nhân vật một bước tiến lên là thành tể tướng rồi, xảy ra chuyện thế này không phải chuyện nhỏ đâu.
"Ta cứ cảm giác chuyện Hà thị lang có liên quan tới đại soái." Lý Nguyên Sách gọi Khương Hiệp tới chỗ vắng người nói:
Khương Hiệp lấy khăn tay lau khói bụi trên mặt:" Nói đơn giản thôi, ngươi muốn thành đồng bọn với đại soái, hay muốn thành đồng bọn với Hà Cảnh Hùng?"
Lý Nguyên Sách khựng người, ở nơi này ai dại gì đi đối đầu với Vân Sơ chứ:" Tất nhiên là đại soái."
Khương Hiệp đột ngột đổi chủ đề:" Chiến sự Tường Vân Xuyên kết thúc rồi, giờ ta sức cùng lực kiệt chỉ muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ thôi."
Lý Kính Huyền vội kéo hắn lại:" Ngươi còn chưa nói phải xử lý chuyện Hà thị lang thế nào?"
Khương Hiệp nhìn gương mặt đã bốn mươi tuổi đầu của Lý Nguyên Sách, trông cũng có chút uy nghiêm đấy, ngoài ra chẳng có gì, chán nản cực độ nói:" Nói thật, Lý thị không nên gửi ngươi tới chiến trường, lần sau đừng tới nữa, đổi người khác đi, nếu không ta lo hệ Triệu quận vương sẽ hủy trong tay ngươi mất."
Lý Nguyên Sách sâm mặt, nếu không phải huynh trưởng Khương Hiệp là tả tướng đương triều thì hắn không nhịn rồi:" Khương huynh sao nói lời đó?"
Khương Hiệp không nói nữa, lê thân thể mệt mỏi đi thẳng về doanh trướng.
Lý Nguyên Sách ở phía sau phẫn nộ quát:" Khương huynh vì sao sỉ nhục mỗ như thế?"
Khương Hiệp yếu ớt vẫy tay chẳng thèm đáp.
Lửa cháy ở thành Di Độ kéo dài ba ngày ba đêm, thậm chí nung cả đá trong thành trở thành bột trắng, cuối cùng một trận mưa lớn đổ xuống dập tắt lửa. Trong thành vôi bột dày nửa thước, hòa vào với nước mưa biến thành nước vôi, thuận theo kênh chảy ra sông, làm con sông mỹ lệ biến thành màu sữa ghê người.
Lưu Xuân Phong không tìm thấy Bì La Các trong thành Di Độ, thực tế tòa thành này không cách nào gọi là thành nữa, trừ những tảng đá bị nung nóng thành đủ loại màu sắc ra thì cơ bản không còn gì cả.
Nước mưa đem nước vôi chảy từ trên cao xuống, làm vách tường vốn chẳng đẹp nhuộm thành màu trắng xám.
Quân Đường đã phá hủy hoàn toàn tòa thành này, từ nay thành Di Độ biến mất khỏi bản đồ, nơi này rốt cuộc bao nhiêu người nằm lại, cũng không ai tính toán được cả.
Vân Sơ dẫn trung quân ởi qua di chỉ thành Di Độ, chỉ thấy một mảnh trống mênh mông, mặt đất được vó ngựa dẫm lên rất chắc chắn. Đại quân không dừng lại, tiến thẳng một mạch tới Thương Sơn Nhị Hải.
Nhị Hải soi bóng Thương Sơn, Thương Sơn trang điểm Nhị Hải, một sông một núi bổ xung cho nhau tạo thành cảnh đẹp khiến người ta hận không thể nhảy thật cao từ Thương Sơn xuống, cuối cùng chết chìm ở Nhị Hải.
"Hận không thể chết già ở nơi này." Trương Đông Hải vậy mà thốt lên một câu như thế:
Vân Sơ thì chẳng có cảm xúc gì:" Triều đình chuẩn bị thiết lập đô hộ phủ ở đây, ngươi có thể tới làm đại đô hộ đầu tiên, ta ra mặt tiến cử, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý."
Trương Đông Hải vội nói:" Hạ quan thích tiểu trạch viện tam tiến ở Trường An hơn."
"Nếu không muốn thì sau này đừng tùy tiện cảm khái lung tung, vị trí của ngươi không thấp nữa, nói ra phải nghĩ kỹ vào."
"Hạ quan đích thực có chuyện đang suy nghĩ mãi mà không biết phải làm sao đây."
Vân Sơ biết hắn nói chuyện gì, từ khi tên này quay về chưa từng hỏi tới chuyện của Hà Cảnh Hùng, là một tên mật thám mà không báo lên một chuyện quan trọng như thế thì không đơn giản là thất trách.
Nhổ bã cam thảo đã hết vị ngọt, Vân Sơ chẳng cần vòng vo:" Không biết phải ăn nói với hoàng đế thế nào về chuyện Hà Cảnh Hùng hả?"
Trương Đông Hải khẽ run một cái, quả nhiên vị này có liên quan, hắn rất muốn hỏi Vân Sơ, đã đuối nước sao không dìm chết luôn đi, để nửa sống nửa chết là sao, nhưng vừa rồi Vân Sơ đã cảnh cáo hắn về cái mồm, nên lời nói ra là:" Đây không phải chuyện nhỏ."
Vân Sơ cười:" Ngươi nhìn thấy cái gì thì nói cái đó, nghe thấy cái gì thì kể cái đó, nhưng đừng viết ngươi nghĩ cái gì, ngươi chỉ là cặp mắt, lỗ tai mà không phải cái miệng của bệ hạ. Hiểu rõ vị trí của mình mới là một tên mật thám tốt."
Trương Đông Hải muốn đập đầu vào tường, được chính người bị giám sát dạy bảo mật thám làm sao thành mật thám tốt, hắn không biết nói gì, chẳng lẽ lại tán đồng à? Thực sự Trương Đông Hải không biết cuộc đời mình đi vào ngã rẽ từ khi nào.
Vân Sơ chuyển chủ đề:" Nam Chiếu tích góp được bao nhiêu?"
Trương Đông Hải lấy lại tinh thần trả lời:" Hơn trăm cân vàng cám, luyện lại chắc được ba mấy vạn lượng, bảo thạch mười mấy xe, chất ngọc không được như phía Tây Vực. Có điều đồ đồng thì nhiều vô kể, rất nhiều món đồ hình thú vô cùng kỳ quái, khác hẳn với đồ đồng phía Trường An."
Vân Sơ nói:" Sai rồi, đồ đồng bên này cùng một mạch với phía Trường An, văn tự trên đó cũng có câu chuyện lưu truyền, nói rằng tổ tiên họ và chúng ta giống nhau."
Trương Đông Hải trố mắt, rõ ràng là không có, đại soái còn chưa đi thì làm sao mà biết được, đang định đính chính thì bắt gặp ánh mắt giết người của Vân Sơ, vội sửa lại:" Đúng, đúng, thuộc hạ nhớ sai rồi, trên đồ đống đó có văn tự, tên người, địa danh, có tế tự, cầu phúc ... Giống, đúng là giống phía Trường An."
Vân Sơ gật gù hài lòng:" Tốt lắm, ta muốn đem ít đồ đồng vận chuyển về Trường An, xây một căn nhà lớn để trưng bày. Tiện thể kiếm ít đồ đồng ở đông tây nam bắc Đại Đường về, cùng cho bách tính xem, để họ thấy, chúng ta vốn cùng tổ tiên."
Trương Đông Hải tỉnh ra rồi, tích cực nói:" Thuộc hạ đi tìm công tượng trong quân khắc ngay, nhưng mà mới khắc không giống đồ cũ, phải chôn dưới đất vài năm mới dùng được." "Ngươi về Thạch Thành tìm Tư Tư lấy một loại nước, hất lên những hoa văn mới khắc, không tới mười ngày trông chẳng khác gì đỉnh thời Chu ..." Còn nhớ cách đây rất lâu rồi, khi đó Ôn Nhu muốn kiếm cái đỉnh thời Chu trong bộ Cửu Định tặng hoàng đế, Vân Sơ cùng đám huynh đệ từng nghiên cứu làm đồ giả cổ thế nào, thu được không ít tâm đắc:
Bản lĩnh này cứ tưởng bỏ phí như thế, không ngờ một ngày dùng tới.
Mặc dù không hiểu sao đại soái lại làm thế, nhưng người thông minh như đại soái đã nói ra, ắt có lý do, nghe là được rồi ... Có điều chuyện này cũng phải báo cho bệ hạ.
Thương Sơn xanh ngăn ngắt, chỉ là thi thể trong rừng hơi nhiều, nước Nhị Hải nhìn trong vắt, điều không hay duy nhất là có rất nhiều người nhảy xuống biển.
Nhìn từ xa không có vấn đề gì, nhìn gần thì không chịu nổi, cho nên đại quân Vân Sơ không ở lại Thương Sơn Nhị Hải lâu, giao nơi này lại cho bộ tộc giao hảo với Đại Đường ở gần đó rồi lui quân.