Q7 - Chương 126: Mối hận chưa nguôi. (1)
Q7 - Chương 126: Mối hận chưa nguôi. (1)Q7 - Chương 126: Mối hận chưa nguôi. (1)
Người Ô Man là quần thể được Đại Đường nâng đỡ, trong tương lai không xa, bọn họ vì tuyến đường giao thông, giao thương thuận lợi do Vân Sơ tạo ra sẽ nhờ vật tư sung túc mà nhanh chóng khôi phục. Sau đó họ sẽ tự nhiên di chuyển tới Thương Sơn, Nhị Hải, nơi có điều kiện tốt hơn, lúc đó đi cùng còn có quan phủ Đại Đường.
Với người Bạch Man mà nói, đây là sự đả kích, phá hoại nghiêm trọng, bọn họ muốn gây dựng lại thế lực hùng mạnh như trước đó sẽ mất cả trăm năm.
Tất nhiên trăm năm chỉ là cách nói thôi, trong thời gian dài dằng dặc đó họ sẽ bị người Ô Man xâm lấn, sáp nhập, cuối cùng chẳng còn gì.
Nâng đỡ Ô Man, đả kích Bạch Man là chiến lược đặt ra từ đầu của Vân Sơ, tuy trong quá trình thực hiện vì đám Vân Cẩn khiến có chút sai lệch, nhưng kết quả cuối cùng đã đạt được. Tới đây Vân Sơ đến lúc ban sư về triều rồi.
Chức vị hành quân đại tổng quản không thể để một người nắm giữ quá lâu, khi Vân Sơ ban sư về tới Thạch Thành, chức vị này được chuyển giao cho Trương Đông Hải.
Mặc dù chỉ là chức vị tạm thời thôi, nhưng Trương Đông Hải vẫn cười rách cả miệng. Nên nhớ hành quân đại tổng quản một đạo không phải người bình thường có thể đảm nhận được. Như Bùi Hành Kiệm đấy, tới giờ chưa từng một lần nắm chức vị này, trước khi Vân Sơ lên đường còn đố ky tới đỏ mắt, hắn mà biết chức vị này trao lại cho Trương Đông Hải chắc hộc ba đấu máu.
Vân Sơ thì thăng lên tòng nhị phẩm trấn quân đại tướng quân, phải nhanh chóng dẫn quân về Trường An.
Ý chỉ được lấy ra trong lòng Trương Đông Hải, chuyện đó chẳng có gì mới nữa, hắn giữ trong lòng lâu lắm rồi, nhẫn nại tới bây giờ mới lấy ra, không thể không nói là một sự tôn kính với Vân Sơ.
Nếu không sau trận Di Độ Xuyên, Lý Kính Huyền tiếp quản Thạch Thành, còn Hà Cảnh Hùng đã phái người giám sát đại quân là Trương Đông Hải có thể lấy ra.
Thạch Thành lúc này rất nhiều quan viên hai vùng Trường An, Lạc Dương, theo cùng còn có hộ bộ tả thị lang Lý Kinh Huyền.
Từ lúc nhìn thấy Lý Kính Huyền là Vân Sơ biết người chủ trì phân chia miếng bánh tây nam là ông ta chứ không phải là vị tân nhiệm hành quân đại tổng quản Kiếm Nam Đạo Trương Đông Hải.
Có lẽ hắn cũng là vị đại tổng quản ít quyền lực nhất trước giờ.
Lý Kính Huyền gặp Vân Sơ, thi lễ xong hỏi:" Dám hỏi đại soái, Hà thị lang thực sự bị đuối nước sao?"
Vừa hỏi xong thì ông ta cảm giác ánh mắt của Vân Sơ nhìn mình rất lạ, như nhìn thấy cái gì bẩn thỉu lắm vậy, sau đó nghe thấy y hỏi:" Ngươi cũng muốn bị đuối nước à?"
Lý Kính Huyền nghẹn cứng luôn, trong lòng đồng thời tức giận, ông ta đường đường một vị thị lang, Vân Sơ là cái thá gì. Nhớ năm xưa ông ta từng tới Trường An thẩm tra, một lời có thể sai người trói cổ y mang về Lạc Dương rồi .. Có điều giận thì giận, Lý Kính Huyền vẫn bình tĩnh đáp:" Chỉ là mỗ thấy Hà thị lang không tới mức bất cẩn như thế"
Vân Sơ nhìn ông ta:" Con người sống cả đời vĩnh viễn không biết được chuyện bất ngờ và ngày mai cái nào tới trước, thất tai bát nạn chính là nói về đám người chúng ta."
"Đại soái nói phải lắm."
"Có một con thuyền, nó đang đi trên sóng lớn, trên thuyên có vô số con chuột lớn gặm thân thuyền. Lúc này ngươi thấy thuyền trưởng nên giết hết đám chuột béo đó, hay là vờ như không thấy?"
Lý Kính Huyền không dám xem thường câu hỏi bất ngờ này, cân nhắc cẩn thận rồi nghiêm túc đáp:" Chuột có thể gặm thứ khác, như hàng hóa trên thuyền, dù gặm đồ của thuyền trưởng cũng không sao, chỉ có thuyền là không được gặm, dù sao chúng ta cũng đang ở trên con thuyền đó."
Vẻ mặt Vân Sơ dịu đi đôi phần:" Ta cũng nghĩ như thế."
Lý Kính Huyền hỏi nhỏ:" Nói như vậy con chuột Hà Cảnh Hùng đó gặm thuyền nên làm phật lòng đại soái?” Vân Sơ lắc đầu:" Hắn chỉ muốn đổi một thuyền trưởng ngốc hơn thôi."
Lý Kính Huyền cố áp chấn kinh trong lòng:" Hà Cảnh Hùng xuất thân Hà Đông, đã có ý nghĩ như thế, nói không chừng Hà Đông có cả ổ."
Vân Sơ đột nhiên cười phá lên vỗ vai Lý Kính Huyền:" Sau này chuyện không liên quan tới Trường An thì chớ tới tìm ta, đám người ngoài các ngươi có đánh nhau thành đầu heo cũng không liên quan tới ta."
"Lão tử lần này bình định tây nam, công lao đủ ngồi không hưởng thụ cả đời rồi, giờ ta về trông coi Trường An, nhìn tòa thành đó từng ngày thay đổi thành dáng vẻ ta hi vọng.
Lý Kính Huyền chắp tay về phía Lạc Dương:" Bệ hạ vô cùng tin tưởng đại soái, chằng hề có chút kiêng ky nào, đại soái vừa lập công lớn, uy đang thịnh, nên làm chuyện lớn, sao lại quay về Trường An hưởng thụ an nhàn."
"Ta chẳng có chuyện lớn nào để làm hết."
Vân Sơ nói xong dẫn đoàn quan quân rời Thạch Thành, tuân thủ theo quân luật, quân đội không được vào thành.
Không còn là tổng quản hành quân nữa, bây giờ Vân Sơ chỉ là trấn quân đại tướng quân lĩnh quân thôi, cũng không được vào thành.
Khi trở vê quân doanh Vân Sơ phát hiện ra Lý Tư cứ né tránh mình, Vân Cẩn nhìn thấy mình cũng hết sức thiếu tự nhiên, còn ba đứa Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu thì chạy mất dạng, nói cách khác là không muốn gặp y.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Lý Tư có thêm một đám cung nữ hoạn quan, lại còn tự xây dựng cho mình một doanh trại riêng, có 500 kim ngô vệ canh giữ.
Nhìn thấy thế, Vân Sơ làm sao không hiểu, hai đứa nhóc khốn kiếp ăn vụng trái cấm rồi.
Buổi tối ăn cơm, Vân Sơ rót cho mình một chén rượu, nghĩ một lúc cũng rót cho Vân Cẩn một chén.
Trước kia Vân Sơ không cho đám thiếu niên bọn chúng uống rượu, tuy biết chúng ở ngoài uống trộm, nhưng ở bàn cơm trong nhà, đây là lần đầu Vân Cẩn uống rượu.
"Con đã trưởng thành, có thể uống rượu rồi."
Vân Cẩn nghe phụ thân nói thế sao còn không biết chuyện giữa mình và Lý Tư bị phát hiện, cúi đầu xuống:" Đều do con sai."
Vân Sơ uống một ngụm rượu, bình tĩnh ngoài dự đoán:" Tuổi trẻ yêu cái đẹp, vốn là thiên tính, hai đứa lại gần gũi với nhau từ nhỏ, xa cách nguy hiểm lâu ngày, cho nên kích động cũng là khó tránh khỏi."
Vân Cẩn cứ thấy rờn rợn, phản ứng của phụ thân quá khác thường, lí nhí:" Con muốn mau mau đón Tư Tư qua cửa ạ."
Không ngờ Vân Sơ cười to:" Không vội, con của lão tử ngủ với nữ nhi của hoàng đế, nói không chừng bụng còn to lên rồi, vinh diệu cỡ này, không trống giong cờ mở tuyên truyền, không hả mối hận trong lòng ta."